Vừa tỉnh lại, Diệp Thành đã nhìn thấy đôi mắt rực lửa, lại nhìn khuôn mặt cô ta, đó chẳng phải là Hồng Trần Tuyết sao?
“Tỉnh rồi à?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.
“Tỉnh rồi thì mau vào việc chính đi, tất cả đang đợi ngươi đó”.
“Con hiểu…hiểu rồi”, Diệp Thành cười gượng gạo, hắn quay người biến mất, cứ thế bước vào Truyền Tống Trận.
Không biết mất bao lâu, một âm thanh vang vọng khắp Nam Sở: Doãn Chí Bình loạn cổ thương quyên, Tần Vũ ta chiến với ngươi.
Chết tiệt!
Đêm khuya tĩnh lặng vì một câu của Diệp Thành mà đột nhiên trở nên huyên náo, Nam Sở mới yên bình chưa được mấy hôm cũng lập tức bùng nổ.
“Tần Vũ còn sống ư?”, rất nhiều người đã hiện thân từ trong động phủ, ngửa đầu nhìn lên hư không.
“Sao có thể? Ta đã tận mắt nhìn thấy hắn bị lôi kiếp đánh thành tro bay mà!”
“Hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn cảnh giới Không Minh, còn có thần phạt xưa nay chưa từng có mà cũng không giết được hắn! Có cần lợi hại vậy không?”
“Không ngờ hắn vẫn chưa chết”, sau khi nghe những lời này, Thanh Vân Tông lập tức trở nên náo động.
“Đi xem đi, biết đâu lại là kẻ giả mạo”, chín bóng người lần lượt bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, khí thế của ai cũng mạnh mẽ, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên hàng thật giá thật.