“Hàn huynh nói như thế thì hai người chúng ta yên tâm rồi, việc này không nên chậm trễ. Đạo hữu cứ ứng biến phối hợp là được. Nếu Quỷ Bà có hỏi thêm gì thì đạo hữu cũng không nên nói ra sự thật hoàn toàn, dù sao trong giả có thật, trong thật có giả, như vậy mới có thể khiến bà ta tăng thêm vài phần tin tưởng.” Nghiên Lệ đề nghị.
“Được, có thể, Hàn mỗ nhất định sẽ hết sức hợp tác với hai vị đạo hữu.” Hàn Lập cúi đầu suy nghĩ một lần, cảm giác không có vấn đề gì thì nghiêm nghị đáp ứng. Nguyên Dạo, Nghiên Lệ nghe vậy thì trong lòng thở phào, dùng ánh mắt có vài phần thân mật nhìn Hàn Lập. Lúc này ba người lại thương lượng thêm một số vấn đề, sau đó nhị nữ rốt cuộc rời đi.
Ngay cả khi Quỷ Bà bế quan, hai nàng cũng không dám có chút khinh suất, lập tức chạy vệ Duyến Thâm Thành.
Hàn Lập nhìn nhị nữ hóa thành âm phong, trong nháy mắt biến mất tại chân trời.
Đột nhiên linh quang thân thể hắn chớp động, hóa thành một khổng tước lớn mười trượng, linh vũ cực kỳ sặc sỡ, tỏa sáng chói mắt. Sau đó thân thể khổng tước trở nên mơ hồ, quang hà cuồn cuộn phát ra, phóng cực nhanh về vùng trung tâm sơn mạch. Sau đó không lâu thân hình Hàn Lập xuất hiện trong động phủ, tiến vào mật thất, lần nữa đóng cửa lại.
Hai tháng sau, một đoàn âm phong từ chân trời bay thẳng đến động phủ của Hàn Lập, sau đó không chút khách khí rơi xuống, biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất đã nhập vào núi.
Cấm chế mà Hàn Lập bố trí không hề có chút tác dụng nào, qua một lúc lâu, Hàn Lập mở cửa ra, âm phong màu đen lần nữa bay ra, hướng phía bầu trời bay đi.
Đồng thời cửa động phủ chậm rãi đóng lại.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong vòng hai năm đã xảy ra rất nhiều biến động.
Địa Uyên phân ra bảy tầng, tầng thứ bảy gọi là Hắc Ám Khí, là nơi tập trung những yêu vật cường đại chưa khai mở linh trí, thậm chí còn có yêu vật làm tứ đại yêu vương phải kiêng kỵ vài phần.
Cho nên dù là mỹ phụ tóc bạc thích âm khí, cũng không dám đem Địa Uyên xây dựng ở đây, mà chỉ xây tại tầng sáu của Địa Uyên mà thôi.
Nhưng vào một ngày, trong một sa mạc hoang vu bỗng xuất hiện vô số yêu ảnh, số lượng chừng mấy vạn, hơn phân nửa số đó chỉ là yêu vật bình thường cấp thấp nhưng bộ dáng có chút cổ quái. Một đoàn âm phong lớn quỷ dị, mơ hồ có quỷ ảnh chớp động, cũng có tiếng quỷ khóc sói tru từ trong phát ra, làm cho những yêu vật khác rời đi không dám đến gần. Mỹ phụ tóc bạc phiêu phù, phía sau lại có tám bóng đen, than cao chường mười trượng, đều mặc chiến giáp dữ tợn, cầm binh khí trong tay, nhưng bộ mặt thì lại mơ hồ không nhìn rõ.
Mà phía xa tám bóng đen là hai mỹ nữ cũng đồng dạng phiêu phù.
Đúng là Nguyên Dao và Nghiên Lệ. Cũng trong một đoàn hắc phong lớn cách đó không xa là một khôi lỗi rất lớn, thân thể chớp động hôi bạch sắc quang mang, nhưng luyện chế lại vô cùng thô sơ, một số bộ phận còn thấy cả kim loại. Bất quá gây ấn tượng nhất chính là nó có đến sáu con mắt màu đỏ, đúng là tử huyết khôi lỗi của Huyết lão quỷ phía dưới Huyết Diễm Cung.
Bất quá hình thể khôi lỗi hiện tại đã thu nhỏ lại mấy chục lần, mặc dù cũng cao vô cùng, nhưng không làm cho người ta giật mình như trước. Hai bên đầu vai khôi lỗi là hai gã huyết bào nhân đón gió mà đứng, chắp tay sau lưng. Mà một địa phương gần đó lại có một người mặc áo choàng đen, đem toàn thân bao phủ mưa gió không lọt. Lục Túc là kẻ thần bí nhất trong tứ đại yêu vương, nhưng làm cho người ta hoảng sợ chính là khoảng không trên đỉnh đầu lại phiêu phù một viên châu thật lớn, chớp động quang mang quỷ dị.
Cách đó không xa có một đóa kim hoa thật lớn trôi nổi, Mộc Thanh đứng khoanh tay nhìn không trung. Bên cạnh là Thương Viên đeo song kiếm, hai mắt chớp động hàn quang. Phía dưới hai người là hơn trăm yêu vật cấp cao đã biến thành nửa người nửa yêu.
Mà bên cạnh kim viên là một thanh bào thanh niên, mặt không chút biểu tình. Đúng là Hàn Lập tu luyện mấy năm nay, hiện tại bị chúng yêu vương cường hành bắt đi làm chuyện.
Giờ phút này ánh mắt hắn thỉnh thoảng đảo qua trên người khôi lỗi, trên mặt tuy không chút dị sắc nhưng trong lòng lại thầm giật mình không thôi.
Nhiều yêu vật như vậy, nơi này sợ rằng hơn phân nửa là thuộc quyền khống chế của bốn gã yêu vương. Cho dù không kể đến yêu vật này, quỷ binh cùng mấy vạn khôi lỗi trong hắc phong cũng đã là lực lượng rất mạnh. Mấy thứ này chỉ có yêu vương lien thủ mới có thể xuất ra số lượng kinh người như thế. Bọn họ không tiếc hao tổn đại tâm tư, xem ra đối với tình thế trong Minh Hà Chi Địa cũng không nắm rõ, chỉ có thể được ăn cả, ngã về không.
Hàn Lập trong lòng âm thầm phập phồng, than thể Lục Túc phía trước vừa động, đột nhiên phân phó: “Mộc tiên tử, thời gian không sai biệt lắm, nhanh tiến hành huyết tế.”
Mộc Thanh nghe thế thì gật đầu, nắm tay trảo vào hư không, yêu vật cấp cao phía dưới nhất thời bay ra mấy tên, ai cũng tay trần, nhưng bên hông đều mang theo một sợi dây lưng màu đỏ. Mấy người này không nói gì, trong nháy mắt đã bay đến trời cao, sau đó đồng thời đem dây lưng bên hông ném, phốc phốc, huyết quang chợt lóe, mười mấy đạo chất lỏng đỏ tươi hóa thành huyết hà từ dây lưng bắn ra.
Nhất thời một cổ tinh huyết tanh tưởi phát ra khắp cả bầu trời, mà huyết hà lại ngưng tụ trong không trung, phảng phất như vật sống, hóa thành một huyết cầu đường kính ba bốn mươi trượng.
Lúc này Mộc Thanh giẫm lên kim hoa dưới chân, hắc quang chợt lóe, thân hình liền biến mất. Sa một khắc, trước mặt huyết cầu hiện lên thân hình Mộc Thanh.
Vẻ mặt nàng ngưng trọng, tay nhấc lên, nhất thời một cái bình đen nhỏ hiện ra, lập tức bay tới huyết cầu.
Mộc Thanh thúc dục pháp quyết, hắc bình quay tròn.
Từ trong miệng bình bay ra vài giọt chất lỏng màu đỏ, chợt lóe lên rồi chui vào huyết cầu không thấy bóng dáng.