10 phút sau, vẫn không có thu hoạch gì.
Hàng trăm cảnh sát tiến hành lục soát toàn diện sân bay, chỉ là không có kết quả.
Thạch Khoan giống như học được thuật độn thổ, biến mất một cách thần kỳ.
Bên ngoài sân bay giờ phút này.
Một nhân viên vệ sinh rất bình thường để chổi và xô nước trong tay xuống, sau đó cúi đầu đi tới tầng B1, trực tiếp ngồi lên một chiếc taxi.
“Đi đâu?”
“Thành phố Hồng Sơn.”
“Tối hôm nay, phải rời khỏi khu Giang Nam tới thành phố lân cận sao?”
“Phải.”
“Giá đó…”
“Cho cậu sáu triệu, đừng phí lời với tôi, đi mau.”
“Được!”
Tài xế đạp chân ga, trực tiếp rời khỏi con đường đỗ xe dưới tầng hầm của sân bay, dựa theo chỉ thị của nhân viên vệ sinh, chạy về phía thành phố Hồng Sơn.”
Xe chạy ở trên con đường nhựa rộng rãi.
Nhân viên vệ sinh gỡ mũ ra, mở hé cửa sổ, để gió thổi vào gương thăng trầm của ông ta.
Người này không phải ai khác, chính là Thạch Khoan khiến Tạ Mạnh Trí tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Sau khi ông ta nhận được tín hiệu của con trai thì lập tức chuẩn bị rời đi, nhưng Thạch Khoan tính tình cẩn trọng nên lưu ý hơn, phát hiện khi ông ta đứng dậy, có mấy người đột nhiên nhìn về phía ông ta, ánh mắt đó rất sắc bén.
Thạch Khoan lúc đó đã biết, ông ta đã bị cảnh sát để ý rồi.
Nhưng ông ta không có hoảng hốt.