Trên Thạch Bi đồ, ở cách đó không xa, trong một kiến trúc cùng loại với cung điện có một điểm đỏ không lớn lộ ra. Nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không nhìn thấy rõ.
Bên trên Thạch Bi đồ đã có điểm đỏ, như vậy đã nói rõ nơi này chỉ sợ có thứ gì đó quan trọng vô cùng.
Chân chuyển hướng, Nhiếp Vân vận chuyển Ẩn nấp chi khí, lập tức dung hợp với vách tường chung quanh thành một thể, cùng một màu sắc, khí tức toàn thân hội tụ tới, ngưng mà không phát, lặng lẽ đi về phía điểm đỏ kia.
Đây là một kiến trúc cao lớn, nhìn qua đã bị pháp người ta dùng đại pháp lực gọt sạch một đoạn, nơi sụp xuống âm u lạnh lẽo, quỷ khí sâm lãnh.
Hai cánh khẽ động, Nhiếp Vân lặng lẽ không một tiến động tiến vào trong kiến trúc này, Thiên nhãn vận chuyển, nhìn vào bên trong.
Trong cung điện quanh năm không thấy ánh mặt trời, có chút tối tăm. Bất quá dưới Thiên nhãn, tất cả trở nên sáng như ban ngày, rất nhanh đã nhìn toàn bộ cung điện một lần. Chỉ là Nhiếp Vân cũng không phát hiện ra chỗ đặc thù nào.
– Ồ, không đúng, Thạch Bi đồ đã đánh dấu nơi này thì nhất định sẽ có chỗ đặc thù nào đó, tại sao lại không có cái gì chứ?
Nhìn một vòng, Nhiếp Vân nhíu mày.
Thạch Bi đồ có thể khắc địa đồ nơi này kỹ càng như vậy đã nói rõ thứ này có quan hệ sâu xa với nơi này, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện đánh dấu sai. Nếu như không đúng sự thật, như vậy chỉ có một khả năng, đó là đã có người từng qua đây, đã lấy những thứ trong này đi!
– Thiên phú Thần thâu, Thiên nhãn, dò xét!
Tìm trong đại điện không thấy, Nhiếp Vân lập tức vận chuyển Thần thâu, Thiên nhãn chi khí trong người một phen, xem xét trong đại điện, lập tức phát hiện ra chỗ dị thường.
Dưới một cái cột trong đại điện không ngờ lại phóng ra bảo quang yếu ớt!
– Đi tới!
Nhìn thấy bảo quang nhất định có bảo bối, Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng, cả người lập tức dung nhập vào trong cột đá, chui vào bên trong.
Phù!
Vừa tiến vào trong cột đá thì Nhiếp Vân lập tức nở nụ cười.
Cây cột đá này không biết dùng tài liệu đặc thù gì chế tác mà thành, có thể ngăn cách linh hồn dò xét. Cho dù dùng thiên phú Thiên nhãn cũng rất khó nhìn xuyên qua. Nếu như không phải hắn có được loại phiên phú dung hợp giữa Thần thâu và Thiên nhãn, muốn phát hiện ra cũng rất ít có khả năng.
Bảo quang dưới cột đá xuất hiện ở phía dưới thềm đá, trong đó có cơ quan, bởi vì nhiều năm chưa từng mở ra cho nên đã hỏng.
Nhiếp Vân dung hợp Tam đại thiên phú đào tẩu, cơ hồ có thể bỏ qua bất luận mọi vật ngăn cản cho nên hắn cũng không có để ý tới mà tiếp tục dọc theo thềm đá đi
xuống phía dưới.
Theo thềm đá đi xuống phía dưới, mặt đất trước mắt nhanh chóng mở rộng. Rất nhanh trước mắt Nhiếp Vẫn đã xuất hiện đạo phong ấn thứ nhất, đi một hồi, xuất hiện đạo phong ấn thứ hai. Liên tục đi qua bảy đạo phong ấn đi vào một gian phòng ở sâu dưới mặt đất.
– Đầu thương?
Gian phòng này không lớn, vừa nhìn cũng là mật thất để đựng đồ, ở trên bệ đá chính giữa có để một cái đầu thương ngăm đen.
Đầu thương này Nhiếp Vân nhìn không ra được nó được chế tác từ tài liệu gì mà thành. Tuy nhiên, còn chưa tới trước mặt, uy thế mà nó mơ hồ phát ra đã khiến cho Nhiếp Vân không nhịn được dừng bước.
– Đầu thương này chỉ sợ là một Tiên Khí tuyệt phẩm a…
Cảm thụ cỗ uy áp này, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng dị thường.