Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra,Yêu Mị Nữ Vương thấy Dương Khai bay tới, không nhịn được khẽ nở nụ cười, đưa ra bàn tay nhỏ nhắn về phía hắn.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nàng chợt biến đổi, bởi vì nàng nhìn thấy sau lưng Dương Khai có một bàn tay to lớn do linh khí thiên địa hội tụ mà thành, bàn tay ấy hẳn là của một nữ nhân, bởi dù to lớn nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thon thả, tựa như một bàn tay xinh đẹp được phóng đại lên vô số lần vậy.
Bàn tay hướng đầu Dương Khai chụp xuống!
– Không! Phiến Khinh La tái mặt, hét lớn.
Vừa nói xong, bàn tay ngọc kia đã bao phủ toàn thân của Dương Khai, trong nháy mắt khi bàn tay kia nổ tung, Dương Khai đã biến mất trước mắt nàng.
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, xung quanh đã truyền đến hàng loạt tiếng la hét sợ hãi. Phiến Khinh La ngẩn người, bởi vì lúc này mọi người đều gặp phải tình cảnh giống như Dương Khai, bị bàn tay do linh khí thiên địa hội tụ kia nắm chặt rồi nổ tung, lực lượng của không gian phủ xuống, sau đó từng bóng người một biến mất trước mắt.
Phiến Khinh La ngẩng đầu nhìn lên trên trời, phát hiện tình huống của mình cũng như vậy…
Nàng chưa kịp định thần, đã bất ngờ phát hiện bản thân mình đã trở về Yêu Tinh Đế Thần!
Tại một nơi trên U Ám Tinh, Dương Khai kinh ngạc đứng tại chỗ, chăm chú nhìn bàn tay của mình.
Chỗ đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Phiến Khinh La, đầu mũi vẫn còn thoang thoảng mùi thơm cơ thể của yêu nữ kia, Dương Khai có chút buồn bã vô cớ.
Một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu khẽ thở dài một tiếng. Mặc dù mới gặp lại không bao lâu đã bị cưỡng bách xa cách, nhưng ít nhất cũng đã biết được cuộc sống của yêu nữ Phiến Khinh La này rất thoái mái, như vậy là đủ rồi.
Không biết bên trong Đế Uyển rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đột nhiên pháp tắc thiên địa thần kì kia lại đưa hắn ra ngoài. Nếu như hắn được đưa ra, thì nhất định những người khác cũng giống vậy.
Nghĩ vậy, Dương Khai liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bầu trời, Đế Uyển nguy nga khổng lồ kia vẫn như trước đứng lặng im trên không trung, chỉ có ngọc đài điều truyền tống từng xuất hiện giờ lại biến mất không thấy đâu.
Đoán rằng muốn vào Đế uyển, hẳn không còn khả năng nữa.
Rốt cuộc Đế Uyển đã xảy ra biến cố gì thì Dương Khai không rõ lắm, nhưng chắc chắn có quan hệ đến Dương Viêm. Trước kia nàng từng nói, ngày Đế Uyển mở ra, bản thể Đại Đế sẽ tỉnh lại, không biết nàng và Diệp Tích Quân mọi chuyện có thuận lợi không?
Nếu như thuận lợi, thì bản thể Đại Đế chắc hẳn cũng đã thức tỉnh!
Nghĩ tới đây, Dương Khai bỗng chột dạ, sắc mặt chợt trở nên khó coi.
Dương Viêm vốn là một phân thân của Đại Đế, nếu như bản thể Đại Đế thức tỉnh, nàng sẽ ra sao? Từ trước đến giờ hắn chưa hề nghĩ tới chuyện này, Dương Viêm cũng không nói với hắn, nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy không thích hợp, càng nghĩ lại càng thấy trong lòng không yên.
Không chần chờ nữa, Dương Khai vội vàng phóng thần niệm, dò xét vị trí của chính mình, muốn xác định phương hướng đi Lưu Viêm Sa Địa trước đó.
Sau một hồi dò xét, Dương Khai sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Hắn phát hiện bản thân hắn không ngờ đang ở trên một hoang đảo, hòn đảo không lớn, diện tích chiếm khoảng mười mấy dặm mà thôi, trên đảo thì trơ trọi, căn bản không có linh thảo linh dược gì, thậm chí cũng không có dấu vết người sống, xung quanh đều là biển xanh bao la, sóng gợn lăn tăn.
Không thể nào? Dương Khai chau mày.
“Người xui xẻo ngay cả uống nước cũng bị ê răng”, chính mình chẳng lẽ bị đưa tới Vô Ưu Hải sao?
Mấy năm đầu sống ở U Ám Tinh, hắn cũng biết U Ám Tinh có một Vô Ưu Hải rộng lớn vô biên, U Hồn Đảo, một trong ba đại cấm địa chính là ở bên trong Vô Ưu Hải này, đáng tiếc cho đến bây giờ vẫn chưa có ai thấy qua U Hồn Đảo, cũng có thể nói, những người thấy qua đều đã chết hết.
Nhìn hoàn cảnh hiện tại, đối chiếu với miêu tả về Vô Ưu Hải trước kia hắn đã nghe qua rất giống nhau!
Nếu đúng như vậy thì rất phiền toái, dù sao Lưu Viêm Sa Địa cách Vô Ưu Hải có thể sẽ rất xa, nếu hắn tự mình phi hành, cũng không biết phải mất bao lâu mới quay trở về được.
Dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, rốt cuộc hắn đang ở nơi nào thì còn phải tìm người hỏi thăm một chút mới xác định được.
Nghĩ vậy, Dương Khai lấy ra Tinh Toa, nhanh như điện chớp bay ra khỏi hoang đảo.
Mặt biển mênh mông bát ngát, năm võ giả mặc y phục giống nhau đang chiến đấu vây quanh một con thú biển to lớn, hình dáng giống như bạch tuộc, hào quang từ bí bảo và võ kỹ phát ra rực rỡ, liên tiếp đánh ra.
Thực lực năm người không cao, tu vi chỉ là Nhập Thánh Cảnh.
Mà khí tức của con bạch tuộc kia tỏa ra cũng chỉ là bậc bảy đỉnh phong.
Nếu là đổi lại là nơi khác, năm người đó chắc chắn đã bắt được con thú biển này một cách dễ dàng, nhưng đây lại là biển rộng, thú biển lại chiếm ưu thế sân nhà, có thể thoải mái mượn đầy đủ linh khí hệ thủy để chiến đấu. Từng mũi tên nước chậm rãi hình thành rồi rậm rạp chằng chịt đánh tới năm người, mà trong đó còn kèm theo từng khối từng khối khí màu xanh thẫm dơ bẩn.
Xúc tu của thú biển kia vừa dài vừa to không thể khinh thường, mỗi một lần quật tới tấn công đều làm cho năm người sắc mặt khó coi, vội vàng tránh né.
Mặc dù thời gian trôi qua, vết thương trên người con thú biển kia ngày càng nhiều, nhưng năm người cũng bị tiêu hao không ít sức lực, từng người một đều thở hồng hộc.
Thời gian khoảng một nén nhang nữa lại trôi qua, đột nhiên trong năm người chợt truyền ra tiếng thét, chính là của một nữ nhân mặc áo màu lục, vừa rồi nàng và đồng môn của mình chỉ lo đánh chết con Huyền Tình Mặc Chương này, mà không từ biết khi nào không gian xung quanh đã bị một đám sương mù dày đặc bao phủ.
Hiển nhiên chính là chất khí dơ bẩn do con Huyền Tình Mặc Chương phun ra, loại sương mù này chẳng những có thể ngăn cản thần thức xuyên qua, mà còn có thể làm tổn hại linh khí của bí bảo và thánh nguyên của võ giả khi vận chuyển.
Nữ nhân này có tu vi thấp nhất nên bị ảnh hưởng đầu tiên, lập tức nhận ra vận chuyển thánh nguyên rất khó khăn, cùng lúc đó, một chiếc xúc tu của Huyền Tình Mặc Chương đã quấn về phía nàng.
Nữ nhân liền biến sắc, muốn phòng ngự nhưng lại không có sức, nhìn thấy xúc tu kia cách mình càng ngày càng gần, không nhịn được hét lên hoảng sợ, nghĩ rằng lần này mình không thoát nổi rồi.
Vẻ mặt của bốn người khác đều tái đi, nhưng đối diện với cục diện như vậy không thể nào ứng cứu kịp thời, chỉ hận không thể phân thân.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng vàng kim bỗng nhiên ập vào tầm mắt, ánh sáng vàng kim nhìn qua có vẻ yếu ớt, nhưng lại như mặt trời xua tan đi màn sương mù màu xanh thẫm đang che khuất trời đất kia đi.
Kèm theo những tiếng xoẹt xoẹt truyền ra, xúc tu của Huyền Tình Mặc Chương khiến năm người không có cách nào tránh được cứ như vậy bị chặt ra từng khúc, máu tươi màu xanh thẫm phun ra tung tóe.
Con thú biển kêu lên như tiếng ngựa hí, đau quá, những xuc tu của nó liền vung vẩy loạn xạ, từng chiếc xúc tu như những chiếc roi dài to lớn, quấy cho một phiến hải vực trở nên đảo lộn.
Ánh sáng vàng lại xuất hiện, kèm theo tiếng xoẹt xoẹt vang lên, tất cả xúc tu của con Huyền Tình Mặc Chương đều bị cắt ra, theo quán tính bay đi thật xa, trong nháy mắt máu tươi màu xanh biếc đã tràn đầy trên mặt biển.