“Thạch Văn Bỉnh, bỏ tay trong túi ra!”
Thạch Văn Bỉnh không hề nghe thấy.
“Lên!”
Cảnh sát lập tức hành động, mấy anh cảnh sát xông lên, lập tức đè Thạch Văn Bỉnh xuống đất, lấy tay anh ta ra, còn dùng còng tay để còng lại.
Đã thành công bắt được Thạch Văn Bỉnh.
Ở sân bay lúc này.
Thạch Khoan ngồi trong phòng chờ, trong tay cầm hai chiếc vé máy bay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Ông ta liên tục nhìn về phía cửa phòng chờ.
Hi vọng nhìn thấy bóng dáng của con trai.
Hành động tối ngày hôm nay rất then chốt, có thể trở thành tỷ phú được hay không thì phải xem biểu hiện của Thạch Văn Bỉnh tối ngày hôm nay.
Thực ra, từ trước đến nay Thạch Khoan không muốn thực hiện hành động một cách đơn giản, thô bạo như thế này, không phù hợp với tác phong thường ngày của ông ta, nhưng chuyện đã đến nước ngày, ông ta cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Không thể uy hiếp được Trịnh Bác Dương.
Bên phía cảnh sát lại nghi ngờ ông ta.
Nhân vật lớn bên phía Thủ Đô còn đưa ra thời hạn cuối cùng, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, đơn hàng này xem như thất bại.
Thạch Khoan không phục.
Khó khăn lắm mới có được một đơn hàng lớn như vậy, mục tiêu cũng đã xác định được, nếu như thất bại, thì quá không cam lòng.
Nên, ông ta mới đồng ý từ bỏ tác phong thường ngày của mình, nghe theo sự sắp xếp của con trai, quyết định bí quá hóa liều một lần.
Thạch Khoan liên tục hít sâu, nhịp tim luôn đập rất nhanh.