Đương nhiên uy lực chính thức của hai người thì vẫn cách nhau một trời một vực.
Sắc mặt Hàn Lập như thường, nhưng trong mắt có một tia vui mừng lẫn sợ hãi, hiển nhiên không thể giấu được Mộc Thanh.
Nàng mỉm cười, nói thêm:
“Xem ra Hàn đạo hữu rất thích chân huyết của ngũ sắc không tước, cứ như vậy đi, trước tiên ta đem phân nửa chân linh chi huyết giao cho ngươi, sau khi sự tình hoàn thành sẽ giao nốt phần còn lại.”
Mộc Thanh nói xong thì lật tay lại, nhất thời môt cái bình đỏ tươi xuất hiện.
Nữ tử này ném bình nhỏ về phía Hàn Lập. Trong mắt Hàn Lập chợt lóe dị sắc, bắt lấy bình nhỏ vào tay, lập tức mở ra.
Nhất thời một tiếng thanh minh truyền ra, ngũ sắc quang mang bốc lên, giống như có vật gì muốn từ trong bay ra.
“Phốc”, Hàn Lập không chút do dự đóng nắp bình lại.
Tích tắc vừa rồi, hắn đã dùng thần niệm đảo qua vật trong bình.
Mặc dù chưa gặp qua loại chân linh chi huyết này, nhưng khí tức kinh người bên trong hẳn không giả.
“Đa tạ tiền bối ban thưởng linh huyết!” Hàn Lập không khách khí, thu bình lại rồi khom người tạ ơn.
“Hắc hắc, đến lúc đó đừng quên trợ giúp thiếp thân một tay là được.”
“Hiện tại ngươi có thể rời đi, ngoại trừ tầng ba thì các nơi khác ngươi có thể tùy thời dùng để tu luyện. Mấy năm sau, khi chuẩn bị xong, ta sẽ gọi ngươi.” Mộc Thanh gật đầu.
Thần sắc Hàn Lập thoáng trầm ngâm, không nói thêm gì, khom người thi lễ, thanh quang lóe lên, sau vài lần độn quang đã biến mất.
Mộc Thanh nhìn độn quang của Hàn Lập biến mất, ý cười trong mắt lập tức biến mất.
Một lát sau, nữ tử này bỗng nhiên bắt quyết.
Nhất thời hắc quang dưới thân cuồng thiểm, một cái hắc sắc quang trận hiện ra.
Bóng người chợt lóe, Mộc Thanh biến mất, mà hắc sắc quang trận cũng tiêu tán theo.
Cơ hồ cùng lúc đó, tại Mộc Tinh Động, thân hình Mộc Thanh lần nữa xuất hiện.
Nữ tử này liếc mắt nhìn đại môn trước người, không chút do dự tiến lên.
“Phốc xuy.”
Cấm chế trên cửa phảng phất như mặt nước bị kích thích, không ngừng dao động gợn sóng, nhưng hắc quang trên người Mộc Thanh lại lưu chuyển, dung nhập vào cánh cửa không thấy bóng dáng.
Sau một khác, tại bên kia cửa, thân ảnh Mộc Thanh lại hiện ra.
Trước mắt nữ tử này là một hoa viên với rất nhiều cự hoa.
Những cự hoa này thể tích cực kỳ kinh người, có cái nở, có cái chưa nở.
Nhưng mỗi đóa cự hoa đều tản ra linh khí kinh người.
Giữa những cự hoa có một con đường nhỏ uốn lượn.
Mộc Thanh không chút chần chờ bước trên đường nhỏ, chậm rãi đi.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, không biết gặp qua bao nhiêu cự hoa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bãi cỏ xanh biếc.
Trung tâm bãi cỏ có một gốc cây toàn thân đen thui đứng vững vàng.
Thân cây cao năm sáu mươi trượng, vô cùng lớn, nhưng hình dáng lại rất kỳ lạ.
Thân cây phảng phất có một ranh giới vô hình, một nửa lá cây rậm rạp tươi tốt, còn nửa kia thì khô héo ít ỏi, phảng phất như đã chết.
Nhìn sắc sắc cự mộc phía trước, dị quang trong mắt Mộc Thanh thiểm động, bước chân dừng lại trước thân cây khoảng mười trượng.
Cơ hồ cùng lúc ấy, một nửa bên đại thụ rậm rạp chợt phát ra linh quang, tiếp theo một hắc sắc hà quang bắn thẳng đến Mộc Thanh.
Một mà khó tin xuất hiện.
Dưới hắc quang, quần áo Mộc Thanh biến mất, hiện ra một thân ảnh thon thả mê người.
Hình dáng lộ ra.
Đúng là một nữ tử với làn da đen.
Có lẽ lẽ nử này không tính là quốc sắc thiên hương, nhưng trên trán lại phát ra một cổ sát khí nồng đậm, khiến thường nhân vừa nhìn đã kinh hãi không thôi.
“Kim lão có ở đây không!” Nữ tử nhìn cự mộc chốc lát, đột nhiên lạnh như băng quát một tiếng.
Kim quang chợt lóe, một đoàn kim ảnh xuất hiện trước người Mộc Thanh, ôm quyền nói:
“Tham kiến chủ nhân, Kim Linh vẫn ở đây!”
Kim ảnh đúng là một thương viên toàn thân kim quang chói mắt, cao ba thước, sau lưng đeo song kiếm bắt chéo, râu tóc bạc trăng, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt cung kính.
“Mời Kim lão đứng lên, trong khoảng thời gian này không có ai tới rình nơi này chứ?” Mộc Thanh đối với thương viên lại vô cùng khách khí, sau khi khoát tay bảo không cần thì cất tiếng hỏi.
“Không có, hai năm qua Kim Linh ngay cả một tấc cũng không rời khỏi bổn thể của chủ nhân, không có bất cứ thứ gì dị thường.” Thương viên không chút do dự trả lời.
“Tốt, mấy năm nay may mà có Kim lão, ngươi cũng biết, thần thông của ta so với những người khác cũng không yếu kém, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có nhược điểm trí mạng là bản thể linh mộc này.”
“Không thể không làm phiền Kim lão giúp ta trông coi.” Mộc Thanh thở dài nói. “Chủ nhân cần gì nói những lời này, năm đó ta bất quá chỉ là một dã viên bình thường, thường xuyên trêu chọc bản thể của chủ nhân, nếu không phải sau khi chủ nhân thông linh lại bỏ qua, thì sao hôm nay có thể có Kim Linh này! Huống hồ có một lần khiến Kim Linh nhất thời không tra ra, bị người khác dùng kế điệu hổ ly sơn, thiếu chút nữa cướp đi bản thể chủ nhân. Nếu không phải chủ nhân sớm dự cảm, không tiếc từ bỏ một nửa nguyên khí bản thể, tự bạo đánh trọng thương kẻ đó thì sợ rằng Kim Linh sớm đã không thể vãn hồi sự sai lầm. Nhưng cứ như vậy, bản thể linh mộc của chủ nhân nếu muốn khôi phục như lúc đầu thì sợ rằng còn không biết phải tốn bao nhiêu năm tháng.” Vẻ mặt thương viên ngần ngại.
“Sự tình lần trước cũng không thể trách ngươi, là ta nhất thời khinh thường, tưởng rằng liên thủ với đám người Lục Túc thì không kẻ nào có thể uy hiếp đến bản thể của ta, mới khiến cho kẻ đó chui vào khoảng không. Bất quá người nọ nếu có thể lẻn vào nơi ta dấu bản thể thì ắt có thể rời đi, cũng có thể là người quen thuộc với tất cả mọi người ở Mộc Tinh Động. Người này là ai, ta cũng biết được đôi chút, chỉ là ta không muốn đả thảo kinh xà, cho nên vẫn ra vẻ không biết. Chờ ta trở về từ Minh Hà Chi Địa, chiếm được tất cả thì ta sẽ đem người này rút gân lột da, báo thù cho bản thể của ta.” Sắc mặt Mộc Thanh âm trầm, trong mắt hiện lên một tia sát khí.