Anh liên hệ bác sĩ cũng không kịp, cả hai người anh liên hệ đều không rảnh, một người đang làm giải phẩu, còn người kia thì đã đi đến nơi khác.
Lúc Tô Khiết chạy đến phòng cấp cứu, ông cụ Đường cùng Phạm My đều đang chờ ở ngoài.
“Khiết Khiết, con đến rồi.” Phạm My nhìn thấy Tô Khiết, hơi chút thở phào: “Nhanh, con mau cùng ta kí tên, bác sĩ nói muốn làm giải phẫu.”
Giải phẫu cần phải có người nhà ký tên chấp thuận, nếu Tô Khiết không đến kịp, thì ông cụ Đường sẽ thay mặt Tô Khiết kí tên, dù sao cứu người mới là quan trọng nhất.
“Tình huống của ông nội con như thế nào rồi?” Tô Khiết kí tên, giọng nói mang phần run rẩy hỏi bác sĩ.
“Tình huống có chút không ổn, cần phải tiến hành giải phẫu, người nhà bệnh nhân có thể chờ bên ngoài.” Bác sĩ nhìn cô giải thích một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bác sĩ thường hay xem bệnh cho ông cụ Tô cũng vừa hay đang giải phẩu, cho nên chỉ có thể nhờ bác sĩ khác cấp cứu.
Lúc Tô Khiết nhìn ông cụ Tô bị đẩy vào phòng cấp cứu, tim cô như thắt lại.
cậu ba Nguyễn ôm cô không nói một lời, bởi anh biết nếu ông cụ Tô có mệnh hệ gì thì cũng không an ủi được cô.
Vì thế anh chỉ đành ôm cô, cùng chờ đợi!
Thời gian từng phút trôi đi, lòng Tô Khiết càng ngày càng hoảng loạn và khổ sở.
Khoảng hai tiếng sau, phòng cấp cứu rốt cục cũng mở cửa.
Tô Khiết nhanh chóng tiến lại gần, mắt nhìn thẳng vào bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cô, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Chúng tôi đã tiến hành ca giải phẫu khá thành công, nhưng cơ thể bệnh nhân rất kém, vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa với tình trạng sức khỏe của bệnh nhân hiện tại chỉ sợ sẽ không qua khỏi.”
Nghe xong, Tô Khiết như muốn ngã quỵ, cậu ba Nguyễn nhanh chóng đỡ cô dậy.
Tô Khiết dựa người vào ngực Nguyễn Hạo Thần, trong lòng nhức nhói từng cơn. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Lúc cô rời đi, ông nội vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bây giờ lại…