Hoa Mãn Thần cầm điện thoại bước ra khỏi phòng bệnh và quay số gọi cho bố mình.
“Bố, thật sự không có cách nào sao?” Hoa Mãn Thần trầm giọng hỏi.
“Mãn Thần, để bố nói cho con biết chuyện này. Ông Tần có vẻ rất tức giận, giống như là bố đã đắc tội với ông ta. Bố nghĩ chắc chắn đã có người gọi điện báo trước cho ông ta và bảo ông ta không được phép ra tay giúp đỡ bố! Nếu không, vô duyên vô cớ, bố cũng không chọc giận đến Tần Bách Tùng. Tại sao Tần Bách Tùng lại làm như vậy? “
Hoa Mãn Thần hơi thở run lên, khẽ liếc nhìn bệnh phòng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta lại cúp điện thoại, sau đó đảo mắt rồi bước vào.
“Anh Hoa, chú nói sao vậy?” Tô Nhan vội vàng hỏi.
“Tiểu Nhan, bố tôi đã nói chuyện điện thoại với ông Tần rồi. Tối nay ông Tần quả thật là có chút chuyện. Hôm nay có thể không đến được, nhưng ngày mai thì chưa chắc. Tôi sẽ cố gắng hết sức bảo ông ấy đến.”
Anh ta chỉ nói cố gắng hết sức, chứ không nói là chắc chắn, câu nói này có rất nhiều sơ hở, Tô Nhan vừa nghe thấy, chắc chắn trong tiềm thức cho rằng ông Tần ngày mai chắc chắn sẽ đến, nhưng trêи thực tế, nếu ngày mai ông Tần không đến, anh ta cũng có thể có những lý do khác để trồn tránh.
Bây giờ anh ta chỉ có một việc cần phải làm, chính là cố gắng hết sức giữ thể diện trước mặt Tô Nhan, không để cho Lâm Dương dẫn đầu.
Nhưng về phần Lâm Dương mà nói, anh làm sao có thể không nhìn thấu chiêu trò nhỏ nhặt này của Hoa Mãn Thần?
“Cảm ơn anh Hoa.” Tô Nhan gượng cười.
“Tiểu Nhan, bác sĩ đã nói rồi, tình hình hiện tại của mẹ không thể kéo dài đến ngày mai, càng huống hồ Tần Bách Tùng căn bản sẽ không đến, em còn trông cậy vào anh ta sao?” Lâm Dương nói.
“Không trông cậy vào anh ta? Không lẽ trông cậy vào anh sao?
Vừa rồi anh gọi cuộc điện thoại đó là sao vậy? Anh nói anh quen biết Tần Bách Tùng, tại sao không gọi Tần Bách Tùng đến? Còn bảo ông ấy không được tới?” Tô Nhan lạnh lùng nhìn Lâm Dương.
“Anh không để cho Tần Bách Tùng tới, chỉ là cảm thấy Tần Bách Tùng đến cũng không đủ bảo đảm mà thôi.” Lâm Dương lắc đầu.
“Ha, ông Tần đến vẫn không đủ bảo đảm sao? Anh là sợ ông Tần không chữa được cho bác gái sao? Đến đây, vậy thì anh nói thử xem, ông Tần không đến, anh muốn mời ai? Thần y Lạc Bắc Minh sao? Hay là ông Tề Trọng Quốc từ Bệnh viện Trung y2 Haha, trước tiên chưa nói đến những người này có thể chữa lành bệnh cho bác gái hay không, chỉ nói xem anh có thể mời được họ không! Với một tên phế vật như anh, anh có thể mời được ai?” Hoa Mãn Thần cười lạnh nói “Tôi không gọi bất cứ ai trong số những người này. Như tôi đã nói, ngay cả Tần Bách Tùng đến cũng không đảm bảo. Làm sao tôi có thể gọi những người này?”
điên!
Thật là điên rồ!
Cho rằng bản thân là ai? Làm như những bác sĩ nỗi tiếng này đều do anh lựa chọn! Anh thực sự coi mình là cọng hành nào?
Lần này, không chỉ bác sĩ và Tô Quảng tức giận, đến cả Tô Nhan cũng có chút choáng ngợp.
Hoa Mãn Thần chỉ mong sao Lâm Dương sẽ nói ra loại lời lẽ chết não này, anh ta cũng không tức giận, chỉ cười híp hỏi: “Lợi hại như vậy sao? Đến đây, vậy thì anh nói thử xem, anh định gọi ai đến điều trị cho bác gái? “
Lâm Dương nhắm mắt lại, âm thầm phun ra ba chữ.
“Lâm thần y”
Ngay khi lời này rơi xuống, bầu không khí trong bệnh phòng lập tức đông lại.
“Lâm … Lâm thần y sao? Thần thoại thế giới y học của Giang Thành đó sao?” Bác sĩ kia run rẫy, đại não phát run lên!
“Không thể nào… Lâm thần y từ sau cuộc chiến tranh Trung- : Hàn luôn không có tin tức, con làm sao có thể mời anh ta đến được?” Tô Quảng cũng hét lên một tiếng.
Khi còn đi làm, ông thích đọc tin tức trêи báo, cũng biết được về những sự tích của Lâm thần y.
Đó là niềm tự hào của Giang Thành, một nhân vật nỗi tiếng chắn động thế giới!
So sánh Tần Bách Tùng với Lâm thần y, quả thực là sự khác biệt giữa trăng sáng và đom đóm.
Loại người này e rằng thị trưởng thành phố cũng chưa chắc mời được, đứa con rễ nhỏ bé này thì tính là gì? Có thể gọi Lâm thần y đến sao?
“Những thứ khoác lác không soạn thảo sẽ chỉ toàn là những chuyện vớ vẫn ở đây mà thôi!” Hoa Mãn Thần cũng hoàn hồn, lập tức khinh thường nói.
“Anh không tin sao? Vậy thì nếu tôi mời Lâm Thần Y đến được thì sao?” Lâm Dương hỏi.
“Tôi sẽ quỳ xuống khấu đầu với anh ở trước mặt mọi người, được không?” Hoa Mãn Thần khinh thường nói.
“Được! Lâm Dương gật đầu.
“Ha, anh nghiêm túc đấy à? Vậy thì tôi hỏi anh, nếu như anh không mời được Lâm thần y đến thì phải làm sao?” Hoa Mãn Thần cười lạnh nói.
“Vậy thì tôi cũng sẽ quỳ xuống khấu đầu với anh trước công chúng!”
“Cái quỳ của anh hoàn toàn không đáng một đồng nào!” Hoa Mãn Thần hừ nói, “Quỳ thì miễn nói đi. Tôi chỉ muốn anh ly hôn với Tiểu Nhan ngay lập tức và hứa sẽ không bao giờ quấy rồi Tiểu Nhan nữa, vậy là đủ rồi!”
“Chuyện này không được!” Lâm Dương lắc đầu: “Trừ phi Tiểu Nhan đệ đơn ly hôn, bằng không tôi sẽ không chủ động ly hôn với Tiểu Nhan. Đây là nguyên tắc của tôi.”
Đôi mắt Tô Nhan run lên khi nghe thấy lời này.
“Anh …” Hoa Mãn Thần lo lắng, sau đó tức giận khit mũi: “Bỏ đi, nếu đã như vậy thì quỳ xuống khấu đầu đi! Nhưng tôi không muốn anh quỳ ở đây, nếu trước 5 giờ chiều nay Lâm thần y không tới, tôi muốn anh quỳ ở cổng bệnh viện nửa tiếng đồng hồ, thế nào? “
“Được!”
Lâm Dương sẵn sàng đồng ý.
“Lâm Dương, đừng!”
Tô Nhan không nhịn được nữa, lo lắng hét lên một tiếng.
“Em còn quan tâm đến anh sao?” Lâm Dương nghiêng đầu lãnh đạm nói.
“Em chỉ không muốn anh phải mắt mặt như vậy.” Tô Nhan khàn giọng nói, quay đầu sang một bên, nước mắt lưng tròng.
“Thật đáng tiếc anh sẽ không mắt mặt!”
Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó lại lấy điện thoại ra bắm một dãy só.
Khoảng hai mươi phút sau, ngoài hành lang có tiếng bước chân dồn dập, rồi cửa phòng bệnh bị đầy ra.
“Chủ nhiệm?”
Bác sĩ đó nhìn thấy người bước vào thì ngay lập tức sửng sốt.
“Người nhà của Trương Tinh Vũ là ai?” Chủ nhiệm hỏi.
“Là tôi, có chuyện gì vậy?” Tô Nhan sững sờ hỏi.
“Trương Tỉnh Vũ được cứu rồi.” Chủ nhiệm kia mang theo nụ cười nói: “Chúng tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Hiệp hội Y khoa Giang Thành. Chiều nay hội trưởng Lâm sẽ đến khảo sát.
Tới lúc đó chúng tôi sẽ mời hội trưởng Lâm ra tay và chữa trị cho mẹ côi”
“Hội trưởng Lâm là ai?” Tô Nhan bối rồi hỏi.
“Đương nhiên là Lâm thần y danh tiếng lẫy lừng ở Giang Thành của chúng ta!” Chủ nhiệm cười nói.
Ngay khi những lời này nói ra, bệnh phòng ngay tức khắc đã không còn tiếng động …