Tô Dĩnh Tư ngây ngốc dùng hai tay chống cằm, ngắm người trê ti vi tới ngẩn ngơ
Phóng viên chết tiệt…. Tô Dĩnh Tư nhướng mày nhìn ti vi, bởi trên đó toàn hình của nàng, tại sao lại chụp hắn ít như vậy?
Mình sao vậy? Tại sao lại chú ý tới người không quen biết đó chứ? Tô Dĩnh Tư lắc đầu, nhưng mà ánh mắt vẫn thủy chung nhìn vào ti vi, mong đợi phóng viên chuyển ống kính sang hắn…..
“Phù”
Tô Dĩnh Tư thở phào một cái, hắn cuối cùng cũng xuống sân khấu
Tô Dĩnh Tư cũng mất đi hứng thú tiếp tục xem chương trình. Không biết tại sao, Tô Dĩnh Tư lại lấy cái cuộn phim mà người đó để lại cho mình
Tô Dĩnh Tư run rẩy nhét nó vào trong máy quay phim
“Tích tích” một tiếng, máy quay phim bắt đầu làm việc
“Đến đây đi, đại minh tinh! Nhìn thấy cô khó chịu như vậy, không bằng sớm làm phối hợp tôi, hai chúng ta cùng thoải mái! Nếu như tôi không thể thỏa mãn cô, thì còn có vị huynh đệ kia, hai chúng tôi thay phiên nhau…. Hắc hắc!”
Từ trong máy quay phim truyền ra âm thanh của Hoàng Vĩ Thành
Tô Dĩnh Tư cắn môi nhấn vào phím tua trên máy, cảnh tượng nhanh chóng xẹt qua….
“Ai nha, chính là chỗ này!”
Tô Dĩnh Tư luống cuống tay chân vội vàng nhấn vào nút “play”.
“A” Trên ti vi truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy hai người bọn Hoàng Vĩ Thành đang giương nanh múa vuốt, bị cánh cửa đập cho ngất đi
Sau đó có một người xông tới, chẳng phải là nam nhân mình vẫn nhớ thương đó hay sao!
“Tôi…Tôi thật khó chịu a…. Cậu…Giúp tôi đi….Nóng…Nóng muốn chết! Giúp tôi…Đem y phục…Cởi xuống…”
“Tôi ….van cậu….Tôi chịu không được nữa…Tôi….Tôi muốn…”
Nhìn bộ dáng của mình trong máy quay, mặt của Tô Dĩnh Tư đỏ như một trái hồng chín, tại sao mình có thể nói ra những lời hư hỏng tới như vậy chứ!
Tô Dĩnh Tư xấu hổ chùm cái chăn kín đầu
“Mẹ kiếp, cô đừng có lộn xộn”
Trong máy quay truyền ra tiếng quát của hắn, Tô Dĩnh Tư ngẩng đầu lên. Ai cần ai chứ, trong tình cảnh như thế mà hắn còn thô bạo với mình, Tô Dĩnh Tư nhịn không được tức giận hờn dỗi.
Mình đã ra ám hiệu với hắn, vậy mà hắn còn thờ ơ, còn quát mình nữa chứ. Chẳng lẽ mình không có mị lực tới vậy ư, người ta không cần mình lại còn quát mình nữa chứ
Từ nhỏ đến lớn, nam nhân quanh mình y như một thiên lôi chỉ đâu đánh đó
Ngay cả hai tên bại hoại kia cũng vì sắc đẹp của mình nên mới….. Nhưng mà người này tại sao lại không coi mình ra gì vậy chứ!
Nghe thấy âm thanh trên ti vi lặp lại câu nói: “Tôi muốn….”, Tô Dĩnh Tư hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Đây là chuyện vô cùng mất mặt!
Nhưng mà tại sao mình lại nói với hắn như vậy chứ? Hai tên lưu manh kia ở trước mặt mình, mình còn liều mạng chống cự; nhưng đối với người con trai này, mình lại liều mạng cho hắn
Tô Dĩnh Tư mặt càng ngày càng đỏ….. Chẳng lẽ nói mình thích hắn?…. Không thể nào? Mình mới gặp hắn có một lần, ngay cả tên hắn là gì, làm cái gì cũng không biết…. Thích hắn? Điều này sao có thể! … Nhưng mà người này đúng là làm cho mình có cảm giác tim đập loạn nhịp…..Vậy điều này thì nói sao đây!
Mình là đại minh tinh Tô Dĩnh Tư, là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Tô Thị, làm sao lại có thể thích một nam nhân không có gì đặc biệt, trông lại có vẻ bất cần đời cơ chứ?….Nhưng mà khi hắn một cước đá văng cánh cửa, trông rất oai phong!
Nếu như không phải là hắn, thì mình sợ rằng đã….Tô Dĩnh Tư không dám nghĩ tiếp….Nhưng khi Tô Dĩnh Tư thấy hắn lấy tay đẩy mình ra, lại cảm thấy có chút phiền muộn….Chẳng lẽ mình….
Tô Dĩnh Tư dần dần bình tĩnh lại. Mình thật không biết xấu hổ, lần đầu tiên của mình phải dành cho người chồng tương lại của mình, người mà cả đời sẽ yêu mình, tại sao có thể qua loa như vậy chứ.
Nhưng mà hình ảnh tiếp theo trên máy quay lại làm cho Tô Dĩnh Tư xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng tới tột đỉnh
Người con trai này lại để tay lên chỗ đó của mình, lại còn không ngừng xoa nắn….Toàn thân Tô Dĩnh Tư cũng nóng dần lên, rồi nhớ lại cảnh tượng ngày đó…. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lúc đó mình đang khó chịu vô cùng, khi hắn vuốt ve mình, mình có cảm giác khoái cảm tuyệt vời, làm cho mình hưng phấn khó có thể tự kiềm chế….Chẳng lẽ đây là sự cao trào trong sách đã miêu tả….
Mình tại sao có thể thích cảm giác này chứ, thật là xấu xa mà…..
Tô Dĩnh Tư nghĩ tới đây, xấu hổ không chịu nổi. Nhưng mà trong máy quay, tại sao mình lại rên rỉ như vậy chứ….
Những bộ dạng khó coi này đã bị nan nhân kia nhìn hết rồi….Việc này bảo mình làm sao có thể đối mặt với người ngoài được cơ chứ!
Nhưng mà Tô Dĩnh Tư cũng không biết tại sao, biết rõ là hư hỏng, nhưng vẫn trơ mắt nhìn cảnh tượng người kia vuốt ve chỗ đó của mình
Bất tri bất giác, Tô Dĩnh Tư bỗng nhiên cảm giác được hạ thể của mình đã ươn ướt
Tô Dĩnh Tư vội vàng hít một hơi, chẳng lẽ mình đã có xuân thủy?
Tô Dĩnh Tư cuống quít cởi quần con, phát hiện trên nó có dính nhiều chất lỏng trong suốt, giống y như ngày đó
Tô Dĩnh Tư nhìn cảnh tượng trong máy quay, rồi lại nhìn cái quần con, trong lòng vô cùng chờ đợi hắn làm như thế với mình một lần
Chẳng qua đây chỉ là ý nghĩ nhất thời, Tô Dĩnh Tư lập tức tỉnh táo lại. Mình đang suy nghĩ cái gì đấy! Tại sao có thể chờ đợi chuyện như vậy được!
Nếu như vậy chẳng phải mình là người dâm đãng hay sao! Trước kia mình có như vậy đâu!
Đúng rồi, có lẽ là ngày đó xuân dược vẫn còn sót lại trong cơ thể mình, đúng rồi, nhất định là như vậy!
Tô Dĩnh Tư đêm mọi tội lỗi đổ lên xuân dược, nhưng nàng không biết xuân dược đâu phải là độc dược mãn tính, sao có thể phát huy tác dụng trong ba ngày sau được? Đương nhiên, những chuyện này Tô Dĩnh Tư không biết.
“Cốp cốp cốp!”
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền tới tiếng gõ
“Tiểu Tư, con có ở bên trong không?”
Ngoài cửa vang lên thanh âm của một trung niên nam tử
Không tốt! Tô Dĩnh Tư trong lòng thầm kêu, là cha mình tới! Tô Dĩnh Tư vội vàng tắt quay phim, nhưng mà trong lúc bối rối không tìm được điều khiển, đành rút luôn phích điện
“Cha….Người chờ một chút, con mặc quần áo”
Tô Dĩnh Tư hướng về phía cửa nói. Sau đó cuống quít đem cái quần con kia nhét xuống dưới gối, lại từ trong tủ treo quần áo lấy ra một cái quần mới
Nhưng mà cái này cũng giống y như cái quần đã mặc lần trước, vẫn là HelloKitty.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 147: Tô Dĩnh Tư YY