– Người thứ hai, Bạch Triển Hạc.
Bạch Triển Hạc đi đến trước mắt thông đạo, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào trong thông đạo, tượng gỗ kiếm sĩ thứ nhất chém xuống một kiếm nhưng tốc độ của Bạch Triển Hạc quá nhanh nên không bổ trúng, Bạch Triển Hạc trực tiếp lướt qua người tượng gỗ kiếm sĩ thứ nhất, rất nhanh liền vọt đến trước tượng gỗ kiếm sĩ thứ hai, thứ ba ba thước.
Hai đạo kiếm quang sáng chói đột nhiên phóng ra, tượng gỗ kiếm sĩ thứ hai, thứ ba trong nháy mắt xuất thủ, hai đạo công kích khiến Bạch Triển Hạc không thể dùng khinh công tránh né, trường kiếm trong nháy mắt được rút ra khỏi vỏ, thân thể hướng về phía bên phải tránh thoát công kích của tượng gỗ kiếm sĩ bên trái, một kiếm chặn kiếm quang của tượng gỗ kiếm sĩ chém tới bên phải, thên thể dán trên vách tường bên phải chợt lóe lên.
Một giây sau đến bên kia thông đạo, ba tượng gỗ kiếm sĩ liền đình chỉ đuổi theo, khảo hạch thành công.
Mã Chân Như thỏa mãn nhẹ gật đầu, tiếp tục hô:
– Người thứ ba, Lâm Vô Ảnh.
Lâm Vô Ảnh cũng sử dụng khinh công giống như Bạch Triển Hạc, rất nhanh đã xông qua bên cạnh tượng gỗ kiếm sĩ thứ nhất, nhưng thực lực của hắn kém hơn Bạch Triển Hạc một chút nên khi tượng gỗ kiếm sĩ thứ hai, thứ ba cùng ra tay khiến Lâm Vô Ảnh hơi có chút chật vật, cuối cùng bị thương nhẹ, khảo hạch thành công.
– Người thứ tư, Mã Đào.
Thực lực của Mã Đào yếu nhất, khinh công cũng không tốt, muốn học theo hai người Bạch Triển Hạc cùng Lâm Vô Ảnh xông qua bên người tượng gỗ kiếm sĩ thứ nhất nhưng tốc độ chậm nên không thành công, bị tượng gỗ kiếm sĩ ép liều mạng một kiếm, bị đẩy lui vài bước, một bước bất lợi, từng bước bất lợi, tượng gỗ kiếm sĩ liên tục công kích vài kiếm, Mã Đào vừa lui, lui nữa, cuối cùng thối lui ra khỏi thông đạo, tượng gỗ kiếm sĩ lập tức lui trở về.
Mã Chân Như thất vọng nhìn Mã Đào một cái nói:
– Khảo hạch thất bại, mấy tháng tới tiếp khắc khổ tu luyện, tiếp theo, người thứ năm, Hoàng Thiên.
Mã Đào bên cạnh vô cùng mất mát, nhưng đến phiên Huyền Thiên lại có chút hưng phấn nhìn về phía Huyền Thiên, đồng đạng như vậy, sự chú ý của ba người Dương Đỉnh Quân, Bạch Triển Hạc, Lâm Vô Ảnh bên kia thông đạo cũng rơi vào trên người Huyền Thiên.
Huyền Thiên đi đến phía trước thông đạo, sải bước ra.
Vèo!
Thân ảnh lóe lên, trong chốc lát, ba đạo kiếm quang thoáng hiện, ba tượng gỗ kiếm sĩ cơ hồ là cùng chém ra trường kiếm trong tay.
Nhưng Huyền Thiên giống như một mũi tên, trong nháy mắt liền từ bên này thông đạo qua tới bên kia thông đạo, kiếm quang của ba tượng gỗ kiếm sĩ chém ra đều không đụng đến xíu quần áo của Huyền Thiên.
Nhanh! Tốc độ nhanh đến cực hạn, tốc độ còn nhanh hơn so với tốc độ xuất kiếm của ba tượng gỗ kiếm sĩ!
– Cái này- – cũng có thể sao?
Ba người Bạch Triển Hạc, Lâm Vô Ảnh, Mã Đào nhìn thấy Huyền Thiên như thế liền trợn mắt há hốc mồm.
Dương Đỉnh Quân mặc dù có chút kinh ngạc nhưng ngoài miệng cũng khinh thường nói:
– Dùng khinh công vượt qua thì tính là bản lĩnh thật sự gì chứ, tượng gỗ kiếm sĩ tầng thứ hai tương đương với tiên thiên trung kỳ cảnh nhị trọng, tốc độ phản ứng phải nhanh hơn nhiều, muốn dùng khinh công vượt qua tầng thứ hai thì tuyệt đối không thể.
Sắc mặc Mã Chân Như cũng lộ ra một tia toan tính, thầm nghĩ:
– Mới là tiên thiên cảnh nhất trọng mà lại tu luyện huyền giai khinh công đạt thành cảnh giới rồi sao? Mặc dù có chút gặp may nhưng tốc độ cũng là một loại thực lực, khinh công cũng giống như tài nghệ, một võ giả tiên thiên cảnh nhất trọng cũng coi như là đứng đầu rồi, ừ, khảo hạch đệ tử lần này, ngoại trừ Mã Đào thì những người khác đều không tệ. Trình độ Lâm Vô Ảnh có thể đứng hạng trung đẳng trong võ giả tiên thiên cảnh nhất trọng, trình độ của Bạch Triển Hạc cùng Hoàng thiên đều đứng đầu, Dương Đỉnh Quân thì có thể so sánh với võ giả tiên thiên cảnh nhị trọng, trong cùng một cảnh giới tồn tại hai thiên tài, một người có thể chiến đấu vượt bậc, trong năm người có hai thiên tài, một thiên tài đứng đầu, không tệ.
Mã Đào thất bại trong khảo hạch nên Mã Chân Như để hắn rời khỏi Kiếm Các, sau đó mang theo bốn người Huyền Thiên, Dương Đỉnh Quân, Bạch Triển Hạc, Lâm Vô Ảnh đi tới tầng thứ hai của Kiếm Các.