– Ngươi cũng qua đây cho ta đi!
Nhiếp Vương đánh lui Trữ Vương ra sau, mũi thương vừa chuyển liên tục điểm lên trước mặt Đông Vương ba cái.
Ba chiêu điểm tới như giao long xuất động, hổ khiếu sơn lâm, mang theo sát khí chưa từng có khiến Đông Vương liên tục lui ra sau hai bước, thân thể không tự chủ được nhường ra một lối đi.
– Đi!
Nhiếp Tiếu Thiên biết con mình đã làm ra cố gắng lớn nhất, cũng không do dự mang theo mọi người lao thẳng về hướng sương mù bao phủ phía trước.
– Chạy đi đâu!
Phùng Tiêu không biết từ đâu chạy ra, hai mắt đỏ hồng mang theo vẻ yêu dị ngăn chặn trước mắt mọi người.
– Cút ngay!
Lúc này Nhiếp Tiếu Thiên đang sốt ruột, không hạ thủ lưu tình, song chưởng vỗ xuống!
Oanh!
Tuy Phùng Tiêu bị yêu hóa, nhưng cũng chỉ có thực lực xuất thể cảnh đỉnh, làm sao là đối thủ của cường giả khí tông như Nhiếp Tiểu Thiên, chỉ một chiêu bay ngược ra ngoài ngã xuống đất trọng thương.
– Đi nhanh lên!
Mọi người không hề dừng lại, chỉ hai lần hô hấp đã lao vào trong đoàn sương mù mất đi tung tích.
– Đáng giận…
Đông Vương cùng Trữ Vương bị trường thương ngăn trở, còn muốn đuổi theo cũng đã muộn, tức giận oa oa gọi bậy.
Tuy thực lực của thiếu niên này chẳng ra gì, nhưng thương thuật quỷ dị khó lường, giống như từng luyện qua mấy chục năm, nếu sơ sẩy sẽ rơi vào bị động, cho nên đành phải chuyên tâm nghênh chiến, tùy ý cho đám người Nhiếp Tiếu Thiên càng chạy càng xa, mãi tới khi không còn thấy bóng dáng.
– Ha ha, hai vị tiếp tục đợi ở chỗ này, ta đi trước!
Thấy mọi người đi xa, trường thương đảo qua, Nhiếp Vân cười to xoay người bỏ chạy, khi đi ngang qua người Phùng Tiêu đưa tay nhấc hắn lên, nháy mắt lao vào trong sương mù biến mất.
– Đáng giận!
Bị một thiếu niên dễ dàng ngăn trở, Trữ Vương tức giận muốn nổ phổi, phát ra tiếng gầm rú thật dài.
– Tiểu tử này có chút quỷ dị, mau đuổi theo!
Đông Vương bình tĩnh hơn một ít, dù tức giận tới khó chịu nhưng cũng âm thầm kinh hãi.
Chân khí của thiếu niên kia hùng hậu, nhưng thực lực quá thấp, dù có binh khí lợi hại nhưng theo lý mà nói muốn ngăn cản hai người họ là chuyện không thể nào, nhưng sự thật hắn chẳng những thành công còn thong dong chạy thoát, điều này thật sự là kỳ quái!
Cẩn thận suy nghĩ, thanh trường thương ở trong tay hắn giống như vật sống, vô luận họ ra chiêu số gì hắn đều có phương pháp phá giải, hơn nữa những nơi mũi thương đánh tới đều là sơ hở của họ, thật giống như cùng họ đối chiến không phải một thiếu niên mà là một lão quái vật sống mấy trăm tuổi!
Điều này sao có thể?
Sao hắn có được thương thuật cao minh như thế?
– Vô luận tiêu phí bao nhiêu đại giới cũng nhất định phải giết chết thiếu niên kia!
Binh giáp cảnh trung kỳ đã lợi hại như vậy, nếu hắn thăng cấp khí tông, đừng nói là hai người họ, dù cường giả chí tôn sơ kỳ muốn đánh chết hắn chỉ sợ cũng khó khăn.
Yêu tộc cùng Nhân tộc đối lập, vì Yêu tộc, thiên tài như vậy nhất định sớm đánh chết!
Trong lòng Đông Vương nháy mắt làm ra quyết định.
– Chúng ta nhanh lên, vạn nhất sau khi bọn hắn ra ngoài thi triển phù lục chúng ta thật sự phải chết ở chỗ này!
Đông Vương mang theo Trữ Vương hướng sương mù chạy tới.
– Vân nhi, con mang theo hắn làm gì?
Nhiếp Vân thoáng chốc đã đuổi kịp mọi người, Nhiếp Tiếu Thiên nhìn thấy Nhiếp Vân mang theo Phùng Tiêu liền hỏi.
Lúc này lực lượng của Phùng Tiêu đã bị Nhiếp Vân hoàn toàn giam cầm, hai mắt đỏ hồng, vẫn không ngừng phát ra tiếng gào thét như quái thú.
– Hắn bị yêu nhân dùng phương pháp đặc thù mê hoặc tâm trí, làm ra chuyện phản bội nhưng không do bổn ý của hắn, vẫn còn có thể cứu chữa!
Nhiếp Vân cười nói.
Cũng không phải hắn phát sinh lòng từ bi, mà là Phùng Tiêu dù sao cũng là tộc trưởng Phùng gia, một khi chết ở đây, Phùng gia như rắn mất đầu, chỉ sợ Lạc Thủy thành sẽ đại loạn!
Hiện tại Yêu tộc sắp xâm lấn, Lạc Thủy thành không thể tiếp tục phát sinh nội loạn.