Trần Duy chỉ có thể tạo ra nhũ băng, còn hoàn toàn không biết tác chiến như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu lửa bay tới mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Ninh Nhạc có hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn giúp nữ sinh ngăn cản. Bóng nước chạm vào quả cầu lửa, quả cầu lửa giảm bớt nhưng không biến mất, nhưng bóng nước không còn.
Ninh Nhạc đánh ra bóng nước lần hai. Bóng nước cùng quả cầu lửa ở trong không khí va chạm lóe lên ánh lửa. Ngọn lửa và bóng nước quấn lấy nhau, cuối cùng đồng thời biến mất trong không trung.
Cô ta không nghĩ tới Minh Thù có dị năng, hơn nữa còn là hệ hỏa có lực công kích cực mạnh.
Hiển nhiên, ngoại trừ Ninh Nhạc những người còn lại không hề nghĩ tới chuyện Minh Thù có dị năng, lúc này đều trợn mắt há mồm nhìn.
Ninh Nhạc phá tan sự im lặng quái dị trong phòng thí nghiệm:
“Diệp Miểu, Trần Duy chỉ không cẩn thận, cô không cần phải tận diệt như thế chứ?”
“Tôi cũng không cẩn thận thôi.”
Minh Thù cười: “Mọi người đều là lần đầu tiên dùng dị năng, không tránh khỏi không khống chế được lực đạo.”
Trần Duy hiển nhiên là bị giật mình, lúc này trốn sau lưng Ninh Nhạc không dám hó hé.
Cô ta thế mà lại có dị năng.
“Cô dùng dị năng rất thành thạo, không thể nào là lần đầu tiên.”
Ninh Nhạc vạch trần Minh Thù. Dị năng của cô rất mạnh, lẽ nào cô biết phải rèn luyện dị năng như thế nào?
“Rồi sao nào?”
“Cô suýt chút nữa đã làm bị thương Trần Duy. Đây là người, không phải zombie.”
Ninh Nhạc vì duy trì hình tượng của mình để những người khác bán mạng cho mình, trước mặt người ngoài vẫn rất có tinh thần trọng nghĩa.
“Suýt chút nữa cô ta cũng làm tôi bị thương, như nhau thôi.”
Minh Thù buông tay: “Lẽ nào cho cô ta ra tay, lại không cho tôi phóng hỏa? Làm phiền cô nói rõ ràng, ai ra tay trước.”
“Trần Duy là lần đầu sử dụng dị năng, cô ấy cũng không cố ý.”
Trọng tâm câu chuyện lại quay trở về.
Lần đầu tiên nên được tha thứ sao?
Lẽ nào, người mang tội giết người là lần đầu giết người nên được tha thứ? Pháp luật cũng không dám viết như thế, mặt cô cũng lớn thật tự cho mình là thần tiên à!
Nếu như cô không có dị năng, không có thân thủ tốt như vậy, có phải bởi vì đã chết, bởi vì hung thủ không cố ý, thật không thể nghĩ là mọi người liền tha thứ cho hung thủ, còn cô cứ chết như thế?
Minh Thù lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: “Tôi đây cũng không cố ý.”
Lời từ miệng mà ra, không liên quan đến trẫm.
“Nhiều người thấy như vậy, vừa nãy là cô cố ý. Cô còn nói là lần đầu sử dụng dị năng, rõ ràng không phải là như thế. Diệp Miểu, rốt cuộc là cô có ý định gì?”
Nếu không thể sử dụng Diệp Miểu, vậy cũng đừng trách bị cô ta gạt ra.
Minh Thù đi vào phòng thí nghiệm, kéo cái ghế ngồi xuống:
“Tôi không biết dùng dị năng, dùng thành thạo hay không có liên quan gì đến Ninh Nhạc tiểu thư? Cô oai phong lẫm liệt như thế, tại sao không ra ngoài giết nhiều thêm vài zombie cống hiến cho nhân loại, có cần phải lần nào cũng bêu xấu tôi không? Cô lập tôi cũng không cần phiền toái như vậy, nào. Cứ trực tiếp đi.”
Không nói nhiều lời vô nghĩa!
Chúng ta trực tiếp đánh!
Ai thắng người đó xưng vương!
Ninh Nhạc: “…”
Cô gái này điên rồi sao.
Nhiều người như vậy, Ninh Nhạc nào dám thừa nhận mình cô lập Minh Thù, vốn còn muốn nói chuyện đánh nhau lúc trước nhưng cuối cùng Ninh Nhạc bỏ suy nghĩ này.
Cô gái này cũng không dễ đối phó như những người khác.
Minh Thù nhìn Ninh Nhạc cười cười, cười làm trong lòng Ninh Nhạc rất khó chịu. Cô ta khẽ cắn môi, xoay người hỏi han Trần Duy.
Trần Duy cũng không biết là thật sự bị hù dọa hay là giả bộ, bộ dạng yếu đuối ngất đi.
Ninh Nhạc nhân cơ hội mang Trần Duy rời đi.
Những người còn lại đều suy nghĩ, hai bên tan rã không vui.
Mà Minh Thù rõ ràng bị cô lập.
Cô vẫn luôn bị cô lập.
Không sao cả.
…
Hơn mười giờ tối.
Hứa Sóc hai tay xỏ trong túi thảnh thơi tiến vào phòng thí nghiệm. Tiếp theo là Quý Nam, hai người một trước một sau, nhưng phương hướng đi đến khác nhau.
Ánh mắt Hứa Sóc đảo qua người ở đây, ngồi phía trước máy giám sát hai chân đặt lên bàn:
“Cũng không phải là tôi không thể cùng đi với các người.”
Phàn đội trưởng vừa nghe liền chú ý, lập tức tinh thần tỉnh táo:
“Cậu có điều kiện gì?”
Hắn từ chỗ Quý Nam biết không ít chuyện của Hứa Sóc, hiện tại cũng không dám xem thường thiếu niên này.
“Phòng nghiên cứu có tổng cộng mười gian phòng chứa zombie, các người cử năm đại diện đi giết những zombie này, để chứng minh các người có thể bảo vệ tôi. “
Hứa Sóc không biết nhấn vào đâu, mà tất cả các camera giám sát, đều chuyển tới phòng có zombie.
Phòng lớn, phòng nhỏ, có phòng nhốt mười mấy con zombie, có phòng nhốt vài con.
Nhìn trang phục, có lẽ đều là người của phòng thí nghiệm.
Thiếu niên này, thế mà lại bảo họ đi giết những zombie đã từng cùng cậu làm việc, thậm chí có khi đó còn từng là giáo viên của cậu ta sao?
“Hứa Sóc!”
Qúy Nam bác bỏ: “Họ là tới cứu cậu đấy. Cậu hơi quá đáng rồi đấy!”
Hứa Sóc xoay ghế qua, thành thật mà vô tội hỏi:” Nhưng nếu như bọn họ một chút năng lực như thế cũng không có, thì làm sao mà bảo vệ tôi đây?”