Lạc Tu Minh chắc rằng hiện tại mình chỉ có tình cảm và thật sự yêu thương Diễm An An mà thôi, còn về phần Tố Giao nhiều năm rồi không gặp đến cả hình dáng đối phương thế nào hắn cũng quên mất. Thật sự những thứ đó cũng chỉ là hồi ức mà thôi lúc trước nghĩ lại cảm thấy rất căm tức và không cam lòng, nhưng khi gặp Diễm An An thì cái cảm giác đó đã tan biến mất chỉ là bình thường mà thôi.
Lạc Tu Minh đưa bàn tay ôm thân thể nhỏ nhắn của Diễm An An vào lòng và vuốt ve, khuôn mặt nghiêm túc nói.
” Anh không phủ nhận trước khi gặp em bản thân vẫn còn tình cảm với Tố Giao, nhưng hiện tại nếu đã chấp nhận tình cảm của em rồi thì Lạc Tu Minh anh nguyện dùng một đời để yêu thương và che chở mọi sóng gió cho Diễm An An có được không ?”
” Thình…Thịch..”
Diễm An An trái tim nhỏ trong lòng bất giác đập loại nhịp trong lòng ngọt ngào như nếm mật khi nghe những câu nói này của hắn, chẳng biết là nội tâm của Diễm An An hay là tâm lý lúc hoảng loạn mà ở thời khắc này cô thật sự tin lời Lạc Tu Minh nói.
Diễm An An cảm nhận được lòng ngực rắn chắt của hắn liền vụi đầu vào mà lười biến khép mở đôi mắt, nhưng khóe miệng cô vẫn nở một nụ cười xinh đẹp đáp lời.
” Miệng lưỡi anh rất trơn tru luôn biết nói lời người ta thích nghe, nhưng An An mong rằng những gì anh nói ra phải làm được đấy.”
Nói đến đây Diễm An An dừng lại nhưng đang suy nghĩ thứ gì đó, một lúc sau cô mới cất tiếng nói.
” Em sẽ không hứa với anh chuyện gì cả. Nếu như anh không làm em thất vọng và bi thương, thì đời này Diễm An An sẽ ở bên anh.”
Lạc Tu Minh bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Diễm An An nhưng vẫn không nói gì cả, thời khắc này hắn muốn lắng nghe những gì mà Diễm An An nói để sau này còn thực hiện nữa chứ. Lạc Tu Minh hắn khó lắm mới có được tình cảm của Diễm An An mà còn là ở trong tình trạng tâm lý không ổn định nữa đấy.
Vậy nên có thể nói một người như cô nếu đã yêu thì chắc chắn không hề lo lắng được mất, nhưng nếu muốn rời đi thì thật sự hết cách rồi.