Cảm nhận được tiếng bước chân đang tới gần, Việt Vương hoảng hốt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc thấy người tới, sự đần độn vì khiếp sợ trong mắt hắn lập tức bị sự thù hận thay thế.
“Xem ra vẫn chưa bị giam đến ngốc mất.” Ngữ điệu của Thương Quân Lẫm vẫn rất bình thường, tựa như là đang trần thuật một chuyện râu ria.
“Hoàng huynh không ở yên trong cung, đến chỗ của thần đệ làm cái gì? Là vì cuối cùng cũng nhận ra rằng người treo trong lòng của quý quân không phải là mình sao?” Việt Vương không thèm che giấu ác ý của mình.
“Không treo bệ hạ thì chẳng lẽ là treo ngươi sao? Ban đầu đã thấy ngươi kém xa bệ hạ, hiện tại lại càng…” Thẩm Úc đánh giá Việt Vương từ trên xuống dưới, vẻ ghét bỏ lộ rõ trên mặt.
Sự phẫn hận trong mắt Việt Vương lại càng sâu sắc hơn, hắn trở nên như vậy còn không phải là do bọn họ gây nên sao! Nếu không phải do hai người này gian trá thì hắn cũng đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này?
Hắn vốn nên được hưởng thụ sự kính yêu của dân chúng ở đứa phong, được tận hưởng rượu ngon, đồ ăn ngon chứ không phải như bây giờ, bị nhốt ở trong ngục tối lạnh léo và ẩm ướt, không thấy ánh mặt trời.
Thẩm Úc tiến về phía trước một bước, y ngạc nhiên phát hiện Việt Vương đã không khống chế nổi mà lùi một bước, gương mặt y lộ vẻ kì lạ, đến cùng thì kiếp trước mắt y đã mù đến mức nào mới có thể coi trọng một người như vậy, lại còn cam tâm tình nguyện vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy?
Dường như bí ẩn của kiếp trước càng lúc càng lớn hơn.
Thương Quân Lẫm bước tới, ôm lấy eo của Thẩm Úc, hắn đã cắt ngang suy nghĩ của y.
“Ngươi có quen người nào tên là Chư Vọng hay không?” Thương Quân Lẫm vẫn chưa quên mục đích của chuyến đi lần này.
Biểu cảm của Việt Vương lập tức thay đổi, đột nhiên hắn cười ha hả: “Thì ra là thế, hoá ra hắn không chỉ nói chuyện này cho một mình ta, hèn gì một người không bao giờ đụng vào tình ái như ngươi lại yêu chiều Thẩm Úc như vậy, ha ha ha, hiện tại người hỏi ta chuyện này ngay trước mặt y, ngươi không sợ ta nói bí mật này cho y sao?”
“Bí mật gì? Là cái câu ‘Có được con trai của nhà họ Thẩm là có được thiên hạ’ sao?” Thẩm Úc rũ mắt, nhìn thẳng vào người của Việt Vương.
“Ngươi biết rồi sao?!” Tiếng cười của Việt Vương đột nhiên im bặt, ý cười và ác ý trộn lẫn vào nhau càng khiến gương mặt của hắn vặn vẹo hơn, “Ngươi đã biết rồi mà còn tự nguyện ở lại bên người hắn hay sao?”
Chỉ nhìn mặt Thẩm Úc thì hắn không biết y đang cảm thấy thế nào nhưng chỉ cần có thể khiến hai người này khó chịu là hắn sẽ thấy thoải mái, ác ý ở trong lòng hắn đã sắp tràn ra.
“Thẩm Úc ơi là Thẩm Úc, ngươi đừng quên rằng Trấn Bắc Hầu không chỉ có một đứa con là ngươi, ngươi có tin không? Hôm nay hoàng huynh tốt của ta có thể vì mấy lời này mà cưng chiều ngươi thì sau này hắn cũng có thể đưa những thứ trong tay ngươi cho Thẩm Thanh Nhiên, từ trước đến nay hắn vẫn luôn như thế, hắn không bao giờ để bụng đến cảm nhận của người khác dù chỉ một chút.
Cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy eo mình chợt ôm chặt hơn, Thẩm Úc vỗ lên như đang trấn an, Thương Quân Lẫm là dạng người gì thì y sẽ tự nhìn và cảm nhận, ngược lại là Việt Vương……
“Cho nên ngươi cũng thừa nhận chuyện lúc ngươi tiếp cận ta thì cùng lúc đó, ngươi cũng cấu kết với Thẩm Thanh Nhiên sao? Từ lúc ngươi bắt đầu tiếp cận ta thì đã có mục đích rồi, người ngươi muốn không phải ta, cũng không muốn phải là Thẩm Thanh Nhiên mà là thứ đại biểu cho chúng ta, chính ngươi còn như vậy mà ngươi còn mặt mũi để tỏ vẻ chắc như đinh đóng cột khi nói về suy nghĩ của người khác sao?
Việt Vương lại nuốt những lời đang định nói xuống thêm một lần nữa, hắn há miệng thở dốc, hắn lại phát hiện mình không thể phản bác nổi những lời này.
Thẩm Úc không thèm để ý đến vẻ chật vật trên mặt Việt Vương mà tiếp tục hỏi: “Ngược lại thì ta khó tò mò, dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng là một vương gia, chắc cũng không đến mức người khác chỉ nói một lời là tin luôn đâu nhỉ? À quên, ngươi không chỉ tin mà còn dùng hành động để trả giá, cuối cùng lại rơi vào cảnh thân hãm trong tù, ngươi thật sự cảm thấy mấy lời người đó nói có thể tin được sao?”
Việt Vương ngẩn người, hắn chưa từng suy xét về tính thật giả của chuyện này, sau khi nghe được câu châm ngôn kia, hắn đã triệu tập cấp dưới thân cận tới để bàn bạc luôn. Lúc ấy hắn đã nghĩ như thế nào nhỉ? Bất kể là những lời này là thật hay giả, hắn vẫn muốn thử một lần. Sau đó thì sao? Vì sao hắn lại nhận định rằng những lời này là sự thật?
Việt Vương ôm đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên hắn bình tĩnh lại rồi nói: “Nếu các ngươi nhận định rằng những lời này là giả thì vì sao các ngươi lại tới đây hỏi ta?”
“Trẫm chưa bao giờ tin vào những lời này, trẫm chỉ muốn biết động cơ khiến ngươi tiếp cận A Úc. A Úc lớn lên ở kinh thành, chưa từng tiếp xúc với người, vì sao ngươi lại cố ý chọn y?” Ngữ điệu của Thương Quân Lẫm vẫn luôn bình tĩnh, chỉ khi nhắc tới Thẩm Úc thì mới có chút dao động.
“Không phải các ngươi đã biết nguyên nhân rồi sao,” Việt Vương nhìn về phía Thẩm Úc, “Ta thừa nhận rằng mục đích ta tiếp cận ngươi không được thuần khiết nhưng ngoại trừ điểm này ra, những thứ khác đều xuất phát từ trái tim…”
“Xuất phát từ trái tim bao gồm cả việc cấu kết với Thẩm Thanh Nhiên sao?” Thẩm Úc ngắt những lời khiến hắn tự cho là thâm tình kia.
Việt Vương nghẹn cổ, không trả lời được.
“Đừng có nói mấy câu thật lòng hay không thật lòng kia ra, ngươi nói mà chính ngươi còn không tin mà, ta chỉ muốn biết rốt cuộc Chư Vọng đã làm gì mà có thể khiến ngươi tin vào câu nói đó như vậy.”
“Lúc ta vừa đến đất phong thì vô tình gặp được hắn, người ở đó đều gọi hắn là ‘Chư tiên sinh’, hắn đã từng cứu ta một lần, lúc gần đi hắn đã cho ta một cuốn cẩm nang và nói những nội dung bên trong có thể giúp ta vượt qua ba cửa ải khó khăn, lúc đó ta đã nửa tin nửa ngờ mà nhận lấy cuốn cẩm nang kia, nhưng chẳng bao lâu sau thì ta đã gặp được cửa ải đầu tiên.”
Mấy câu kế tiếp, dù Việt Vương không nói thì y và Thương Quân Lẫm vẫn đoán được, đơn giản chỉ là cuốn cẩm nang kia thật sự đã giúp Việt Vương vượt qua ba cửa ải khó khăn, có cái này làm nền móng nên việc Việt Vương vì một câu nói mà kết bạn với Thẩm Úc và Thẩm Thanh Nhiên cũng không có gì lạ.
“Dấu vết của hắn cũng bất định nên ta cũng không giữ người lại được, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà sau khi ở lại vương phủ một khoảng thời gian ngắn, hắn đã biến mất.”
Vừa lúc có thể đối chiếu cùng tin tức Ẩn Long Vệ điều tra được.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm bước ra khỏi ngục tối, thế nhưng sự tò mò về sự tồn tại của Chư Vọng ở trong lòng bọn họ không những không giảm bớt mà càng ngày càng dâng cao hơn.
“Bệ hạ cảm thấy lời của Việt Vương có bao nhiêu độ đáng tin?” Trên đường trở về cung, Thẩm Úc hỏi.
Thương Quân Lẫm: “Trẫm có ấn tượng với cả ba chuyện hắn nói kia, lúc ấy Việt Vương vừa mới đến đất phong không lâu thì ở đó đã xảy ra bạo loạn, thế nhưng triều đình chưa kịp ra tay thì đã bị trấn áp mất, xưa giờ trẫm vẫn luôn cho rằng đó là do thế lực tiên đế để lại cho hắn ra tay.”
Thẩm Úc: “Đất phong của Việt Vương vừa giàu có lại vừa đông đúc, dân chúng cũng an cư lạc nghiệp*, vì sao lại xảy ra bạo loạn cơ chứ?” (Có cuộc sống ổn định, ấm no.)
Tiên đế rất thiên vị Việt Vương, trước khi chết, ông ta đã chọn đất phong cho Việt Vương, là một nơi rất tốt, sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi phải xử lý quá nhiều chuyện, lại cũng chỉ muốn đuổi người đi thật nhanh nên cũng không thèm để ý mảnh đất phong kia thế nào mà đã đóng gói người lại rồi vứt đến đó luôn.
Thương Quân Lẫm nhíu mày: “Bởi vì lúc ấy phải xử lý quá nhiều chuyện, hơn nữa Việt Vương lại tự mình xử lý hết toàn bộ chuyện bạo loạn ở đất phong nên trẫm cũng không hỏi nhiều. A Úc nghi ngờ cuộc bạo loạn này có vấn đề sao?”
“Việt Vương nói người đó như thần như thánh nhưng thật ra ta lại không cảm thấy như vậy, nếu ngay từ đầu đều là hành vi của con người gây ra thì sao?” Thẩm Úc nâng tay chống cằm, “Nếu trước vừa có cuốn cẩm nang mà sau đã có bạo loạn thì đã chứng minh Chư Vọng quả thật là có năng lực, thế nhưng ai có thể xác định rằng cuốn cẩm nang đó là cuốn trước đó?”
Như thế lại càng có nhiều vấn đề hơn, vì sao người nọ lại phải làm chuyện này? Chẳng lẽ là vì muốn Việt Vương tin những hắn nói sao? Nói rõ hơn chút là vì muốn Việt Vương tin vào câu “Có được con trai nhà họ Thẩm là có được thiên hạ” kia sao?
“Chờ Ẩn Long Vệ bắt được người là sẽ biết đến cùng thì bọn họ muốn làm cái gì.”
Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại, thị vệ ở ngoài xe bẩm báo: “Bệ hạ, có một người tự xưng là ‘ Chư tiên sinh ‘ xin gặp ngài.”
Tôi đau đớng, tôi gục ngã, hôm qua té đau gần chớt, lạnh lẽo còn bị nước đổ lên người.