Lý Trí Viện vẻ mặt ngượng ngùng:”Em ý nghĩ là tốt, thực tiễn xảy ra chút vấn đề, anh vẫn còn trích ta em sao?”
Lục Chiêu Nhiên cầm hợp đồng đứng lên phẩy tay áo bỏ đi, hắn đã chịu đủ sự ngu xuẩn của Lý Trí Viện, lúc trước rốt cuộc bị đứt dây thần kinh nào, muốn đem cô ta lên?
Lý Trí Viện nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của Lục Chiêu Nhiên, cô ta phẫn nộ giậm chân một cái, ánh mắt dừng ở trên bàn làm việc, trong mắt cô xẹt qua một tia độc ác.
Ngôn Lạc Hi mới vừa đi, Lệ Dạ Kỳ chạy xe vào, anh ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn chiếc hộp màu xanh, phía dưới hộp là 55% cổ phần hằng tinh giải trí.
Cổ phần đã chuyển nhượng sang tên cô, hiện tại cô là cổ đông lớn nhất của công ty giải trí Hằng Tinh, cho dù cô muốn đá Lục Chiêu Nhiên ra khỏi hội đồng quản trị, trở thành tổng giám đốc điều hành của công ty giải trí Hằng Tinh, cũng có thể.
Vốn sinh nhật tặng cô, nhưng cô phải đi ghi hình tiết mục, anh cũng không vội.
Lệ Dạ Kỳ cầm hộp màu xanh lam cùng cổ phần nhường giấy độ xuống xe, vừa tới cửa biệt thự, một con Husky hình thể khổng lồ từ trong biệt thự chạy ra, vây quanh vẫy vẫy đuôi, vẫn ô ô ô kêu.
Lệ Dạ Kỳ cúi người xuống, đưa tay sờ sờ đầu Mai Mai, trên mặt tuấn tú mang theo ý cười, hiếm khi khích lệ một câu, “Hôm nay em làm tốt lắm!”
Gâu gâu.
Mai Mai được khen ngợi, lấy đầu chó cọ vào lòng bàn tay, một đôi mắt chó màu đen nhìn chằm chằm, tiếp tục ô ô kêu.
Lệ Dạ Kỳ bật cười, “Được, thêm đùi gà thêm đùi gà, ngày mai dì Đông mua cho em”
Lệ Dạ Kỳ đứng thẳng, một người một chó đi vào phòng khách, dì Đông đi ra đón, nhận lấy âu phục của anh khoác lên khuỷu tay, nghe anh hỏi: “Phu nhân ở trên lầu?”
“Phu nhân ra ngoài rồi”
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, “Đi ra ngoài với ai?
“Phu nhân không nói, đi ra ngoài một mình.”
“Tôi biết rồi” Lệ Dạ Kỳ cầm hộp xanh và giấy chuyển nhượng lên lầu, vào phòng xử lý công việc chưa xử lý xong.
Đại học Đế Đô có lịch sử lâu đời, thành lập vào thời dân quốc, là trường đại học đầu tiên lúc bấy giờ, sinh viên từ nơi này đi ra hướng tới các nơi trên thế giới, phần lớn đều đạt được thành tựu không nhỏ.
Ngôn Lạc Hi đeo ba lô, vũ trang đầy đủ xuất hiện ở sân thể dục trường học, gần đây đang nghỉ lễ Quốc khánh dài hạn, học sinh trong trường không nhiều lắm, cô ăn mặc lại khiêm tốn, khả năng bị nhận ra không cao.
Trên sân bóng đá có tốp năm tốp ba sinh viên đang đá bóng, Ngôn Lạc Hi đi lên khán đài, lựa chọn một góc không bắt mắt nhất ngồi xuống, vừa cúi đầu chơi game vừa chờ người.
Chỉ chốc lát sau, trên đỉnh đầu có bóng tối hạ xuống, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Chiêu Nhiên mặc âu phục giày da, cô thờ ơ nói: “Đến rồi, hủy hợp đồng mang đến chưa?”
Lục Chiêu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô ngay cả nhìn cũng không muốn, trong lòng anh tràn đầy thất bại, “Lạc Lạc, sao chúng ta lại đi đến bước này?”
Ngôn Lạc Hi chơi game, vừa vặn là thời kỳ mấu chốt đánh đại boss, ngón tay cô thao tác lưu loát, bỗng nhiên hô to một câu, “KO, rốt cục đã đánh chết đại boss rồi.”
Cô cất điện thoại, liếc Lục Chiêu Nhiên sắc mặt tím tái, “Vừa rồi anh nói gì, hợp đồng đâu?”
Lục Chiêu Nhiên: “……”
Lục Chiêu Nhiên lấy hợp đồng từ trong ngực ra đưa cho cô, “Một thức hai bản, anh đã ký tên đóng dấu, em xem điều khoản một chút, nếu không thành vấn thì ký tên đóng dấu tay lên đó, chúng ta coi như giải trừ quan hệ hợp tác”
Ngôn Lạc Hi tiếp nhận hợp đồng, đọc từng chữ từng câu, lật qua lật lại từng điều khoản.
Cho đến khi xác định bản hợp đồng này không có chỗ nào lừa cô, cô mới nói: “Coi như còn có lương tâm, nhưng tôi không mang theo bút cũng không mang theo ấn, sau này ký hợp đồng tôi bảo trợ lý đưa đến cho anh”
Thấy cô đứng lên muốn đi, Lục Chiêu Nhiên cũng đứng lên theo, giữ chặt cổ tay cô, “Lạc Lạc, anh nhớ em thích ăn món lẩu cay ở phía đông trường học nhất, chúng ta đi ăn chút gì rồi đi.”
Ngôn Lạc Hi rút cổ tay về, thản nhiên nói, “Xin lỗi, tôi không có khẩu vị, nhất là đối với khuôn mặt này của anh.”
Nói xong, cô xoay người dọc theo bậc thang đi xuống.
Lục Chiêu Nhiên làm sao chịu được loại tức giận này, hơn nữa còn có chuyện muốn hỏi cô, cho nên vội vàng theo sau, “Em không muốn đi ăn cơm với anh cũng không sao, nhưng có một chuyện anh cảm thấy em khẳng định biết.”