” Phó Dương, đồ của em này.” Vị học tỷ kia đưa trả đồ tiếp ứng cho Phó Dương.
Phó Dương đưa tay nhận lấy, kéo lên một nụ cười:” Cảm ơn chị.”
” Muộn rồi, về cẩn thận nhé!”
” Dạ, mọi người cũng về cẩn thận.”
Mọi người cùng nhau tản ra lấy xe chậm rãi rời đi. Từ Phó Dương cũng leo lên xe, chậm rãi trở về nhà.
Gần 8 giờ tối, trời mùa đông lạnh lẽo, Từ Phó Dương chậm rãi ấn từng vòng quay của xe đạp, đem xe tiến về phía trước. Cảnh vật hai bên đường chậm rãi lướt qua.
Đã không còn là lần đầu tiên cậu đạp xe trên cung đường này nữa, 4 năm nay, mỗi lần Cẩm Lý có lịch trình tới thành phố này, cậu đều sẽ đạp xe trên cung đường này, tới đón anh. Tâm trạng khi ấy, cậu khẳng định là rất vui vẻ.
Từ Phó Dương nhớ về kỉ niệm cũ, bất giác lại nở nụ cười. Nụ cười xuất hiện trong gương mặt anh, bi thương đến lạ.
” Cẩm Lý a” Từ Phó Dương chậm rãi gọi ra một cái tên.
Thở dài một hơi, cậu hạ quyết tâm phải quên cái kỷ niệm đáng ghét này đi.
Mệt mỏi trở về phòng trọ nhỏ hẹp, Từ Phó Dương ném balo xuống đất, nằm vật trên giường, ngủ một giấc, ngày mai, liền tốt đẹp.
—-
“Fan cuồng đáng chết, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
” Không phải, không phải đâu…”
” Phiền phức, cút.”
” Cẩm Lý, tôi không phải fan cuồng.” Phó Dương cả người đầy mồ hôi, mở bừng mắt.
Vẫn là căn phòng quen thuộc, nhạc báo thức quen thuộc, Phó Dương đưa tay đỡ lấy trán, tự trấn an mình.
Chỉ là giấc mơ mà thôi.
Từ Phó Dương chậm rãi rời khỏi giường.
Đạp xe đến gần cổng trường, phát hiện ở cổng trường có rất nhiều người đang đứng, đông hơn mọi người rất nhiều, Từ Phó Dương nghi hoặc, nhưng vẫn đạp xe tiến về phía cổng trường.
” Là cậu ta!”
” Đúng, là cậu ta.”
” Fan cuồng khốn khiếp.”
Đám người nhìn thấy Từ Phó Dương liền xôn xao. Từ Phó Dương còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đã bất ngờ bị đả sỏi trúng đầu.
Đầu đau đớn, Từ Phó Dương bất ngờ mất tay lái, ngã xuống đường.
” Ngã rồi kìa.”
” Đáng đời, ai kêu hắn ta dám làm phiền Bảo Bảo chứ!”
” Sao không ngã chết luôn đi..”
” Quá là đáng tiếc..”
Đám người liên tục hướng Phó Dương bình phẩm.
” Làm gì đây, mau tản ra.” Bảo vệ phát hiện tình huống, nhanh chóng bước ra giải vây, tiến tới bên cạnh Từ Phó Dương, đỡ lấy cậu, quan tâm hỏi:” Phó Dương, cháu không sao chứ?”
Từ Phó Dương tính cách ngoan ngoãn, bảo vệ có biết qua cậu, cũng rất có thiện cảm. Ông không hiểu sao, một đứa trẻ ngoan như vậy lại bị một đám ngươi miệt thị!
” Cháu không sao.” Từ Phó Dương lắc đầu, dựng xe lên.
” Đầu chảy máu rồi còn nói không sao. Mau, dựng xe ở đây, bác đưa cháu đến phòng y tế.” Bảo vệ quan tâm đỡ lấy Phó Dương, hướng đám sinh viên còn chưa tản ra đe dọa:” Các cô các cậu còn cần tôi lập biên bản gửi cho nhà trường sao?”
Bảo vệ đe dọa, đám ngươi kia không mấy tình nguyện vẫn phải rời đi.