Tuyên chiến?
Đây chính là kế hoạch mà Cố Thanh Sơn đã nghĩ tới khi kết minh với Vực Sâu.
Lúc đầu hắn còn định trở về vương quốc Kinh Cức, kêu gọi tất cả những người chống lại Hỗn Loạn trong chín trăm triệu tầng thế giới tới đây tham chiến.
Thế nhưng hiện tại tình hình đã thay đổi.
Ba thần linh sắp trở về.
Lúc này mới tuyên chiến, có vẻ như quá muộn rồi đúng không?
Mọi người đều không chắc chắn lắm.
Laura nói: “Không có vấn đề, làm vậy là muốn kêu gọi mọi người tới tham dự chiến tranh sao?”
“Đúng.”
Đại Ca xen ngang nói: “Thế nhưng ba thần linh cũng sắp đuổi tới, cho dù những người muốn chống lại Hỗn Loạn đều đồng ý tham dự chiến tranh thì cũng không tới kịp mà.”
Barry cũng cau mày: “Có cần thay đổi kế hoạch hay không đây?”
Cố Thanh Sơn lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Quyết chiến chính thức sắp bắt đầu, tôi đã chuẩn bị cho kế hoạch này rất lâu rồi. Mặc dù có hơi muộn, thế nhưng tôi càng tự tin vào kế hoạch này hơn khi trước.”
Ánh mắt của hắn nhìn về hư không.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện ở nơi đó:
[Ngài có được lực lượng chúc phúc của những thế giới đã chết.] [Ngài vừa mới hấp thu một lực lượng quá khổng lồ, hiện tại ngài có thể nhảy một lần Vũ điệu của Địa Thần.] [Xin chú ý, đây chính là một điệu múa thuộc về thần linh, ngài cần tự mình hoàn thành bài múa này.] [Bởi vì nguyện vọng của ngài là quyết đấu với Hỗn Loạn, cho nên rất nhiều ý chí thế giới bị Hỗn Loạn tàn phá sẽ tới đây hỗ trợ.] [Bọn chúng sẽ giúp cho những người muốn tham dự chiến tranh vượt qua cản trở không gian, tới đây hỗ trợ.]“Tất cả đều đã sẵn sàng.” Laura nói.
Cố Thanh Sơn từ từ nhắm hai mắt lại, hỏi: “Kết nối với bao nhiêu thế giới?”
Laura nói: “Vốn là có vô số thế giới chú ý tới cuộc giao chiến giữa chúng ta và trận doanh Hỗn Loạn. Ngay khi em kết nối với vô số thế giới, bọn họ sẽ lập tức tiếp nhận kết nối với chúng ta.”
Cố Thanh Sơn chỉ im lặng chốc lát, nhẹ giọng nói: “Tương lai vận mệnh của chín trăm triệu tầng thế giới, chính tại hôm nay.”
Lúc này Yilia tiến lên, lộ ra vẻ mặt dò hỏi.
Laura gật đầu, nói: “Bắt đầu.”
“Rõ.”
Trên đài cao, một vầng sáng từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng khắp bốn phương.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, nhìn lên đài cao.
Mọi người nhìn về phía hắn.
Hắn rút Địa kiếm ra, cầm kiếm phi thân lên, đứng vững trên đài cao.
Ngừng một hơi thở.
Trong sự chú ý của hàng tỉ thế giới, hắn giơ trường kiếm lên.
Thoáng có giọng nữ rên rỉ vang lên từng trận thê thảm.
Tiếng sáo du dương, theo gió phiêu lãng.
Trường kiếm như một đường sáng lạnh lẽo, nhẹ nhàng xẹt qua hư không.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị kiếm quang chém thành mảnh vỡ, vô số thế giới xuất hiện trước mắt mọi người.
Thiêu đốt cướp bóc, đốt xác diệt khẩu, những trận chiến vô tận và cực hình vô cùng tàn nhẫn.
Chuyện như vậy xảy ra trong mỗi một thế giới.
Cố Thanh Sơn mở miệng nói, âm thanh vang lên trong lòng mỗi người:
“Kỷ nguyên Hỗn Loạn đang bắt đầu, các thế giới đang dần dần bị hủy diệt.”
“Bởi sự tồn tại của Hỗn Loạn Chân Thần, không ai có thể chống lại thời đại tàn khốc này giáng lâm.”
Tâm lý của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng nặng nề.
Đúng vậy, một khi những Hỗn Loạn giả kia gặp phải lực cản mạnh mẽ, chúng sẽ lập tức tiêu hao rất nhiều sức mạnh để tiến cống cho Hỗn Loạn Chân Thần, nhằm mượn dùng sức mạnh của Hỗn Loạn Chân Thần, giết chết đám người dám cản trở trước mặt chúng.
Hỗn Loạn giả vốn là người gia tải các dạng Hỗn Loạn, có vô số các loại sức mạnh đặc thù. Hỗn Loạn giả gần như chưa từng thua trận.
Hỗn Loạn vẫn lan tràn, không thể ngăn chặn.
Lúc này, giọng Cố Thanh Sơn vang lên lần nữa:
“Ngày hôm nay, chúng ta đã tìm ra hy vọng chống lại Hỗn Loạn.”
Trường kiếm múa nhẹ một vòng.
Toàn bộ hình ảnh lập tức tan biến.
Một hình ảnh mới xuất hiện giữa ánh kiếm chớp nhoáng.
Chỉ thấy trên một ngọn núi sắt thép, hai gã binh sĩ có thân thể tạo thành từ kim loại đang đứng ở đó.
Một binh lính giơ súng trong tay lên ngắm, nhắm vào phương xa.
Bên trong nòng súng to cỡ miệng chén, ánh sáng xanh đậm vô tận lúc sáng lúc tắt.
Một binh lính khác nhập vào ngọn núi sắt thép, dần dần biến mất.
Một con côn trùng khổng lồ lớn chừng mấy chục thước xuất hiện ngay sau đó.
Toàn thân nó là một lớp vỏ kim loại, không hề nhìn thấy một chút máu thịt nào, đôi mắt kép lóe ra tia điện.