“Em không sao, đồ đạc của Cố Hy đấ thu dọn xong, em cũng phải đi rồi, anh ngủ sớm đi.”
“Em không ở lại sao?”
Anh ta ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vẻ quyến rũ, trầm mặc.
Đôi môi mỏng của anh ta áp vào vành tai của cô, thổi nhẹ.
Hơi thở nóng rực, quét khắp ốc tai, giống như con rắn trêu chọc người.
Trái tim Hứa Trúc Linh run lên, thân thể mềm mại một chút, để cho Hắc Ảnh ôm lấy chính mình.
Nhưng lý trí vẫn còn đó.
6ô giận dữ dẫm lên giày của anh và nói: “Không thể! Hiện tại chúng ta vẫn đang ly hôn. Nếu bị giới truyền thông nhìn thấy em ở đây qua đêm, thì phải làm sao? Cho dù dì đã biết chúng ta vẫn ở bên nhau, nhưng… nhưng dì ấy luôn để ý chuyện của dượng có liên quan đến anh, em không muốn ngày mai lên báo, lại làm dì không vui.”
“Em thật sự không ở lại?”
Hắc Ảnh khẽ nhướng mày, vốn tưởng rằng sẽ rất dễ dàng có được Hứa Trúc Linh, anh ta không muốn chiếm dụng thân phận của Cố Thành Trung lâu như vậy, nhưng vẫn không có được lợi gì.
“Được rồi, em đi đây, tạm biệt.”
Cô cười nói, và cô cũng không hiểu tại sao cô không muốn ở lại.
Không có bất kỳ lý do gì cả, đó là sự phản kháng từ tận đáy lòng cô, cũng không biết mình đang kháng cự cái gì.
“Được rồi, anh tiên em.”
Hắc Ảnh thỏa hiệp, cũng không cần quá vội vàng, háo hức, dù sao cũng phải từ từ, từng bước mội.
Trên xe, Hứa Trúc Linh trò chuyện với anh vê một số chuyện trước đây, anh đều có thể trả lời mà không thiếu sót.
Nỗi lo lắng trong lòng cô cũng triệt để được buông bỏ.