“Trước đó thì phải phân công chút công việc sẽ ổn hơn”, Dương Đỉnh Thiên lật tay lấy ra một bọ bí tông, sau đó để nó lơ lửng giữa không trung, bên trong bộ bí tông này ghi chép dày đặc tên của từng người.
“Những người này đều nắm quyền trong tay ở Hằng Nhạc Tông”, Dương Đỉnh Thiên vừa nói vừa không ngừng chỉ vào từng cái tên, “muốn dành được Hằng Nhạc Tông thì người bên trên này cần phải kiểm soát trước, đặc biệt là Phong Tế – các chủ mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông, không được để ông ta mở Địch Tập Cấm Chế, còn vả Vân Sơn của hội Thái thượng trưởng lão…”
Tiếp đó chính là thời gian phân chia nhiệm vụ của từng nhóm.
Dương Đỉnh Thiên nói rất chi tiết về từng người, bao gồm cả tu vi và thần thông của bọn họ.
Sau mỗi một người Dương Đỉnh Thiên chỉ ra thì phía Chung Giang cũng lần lượt đứng ra.
Sau khi phân công công việc rạch ròi thì đến phân chia tác chiến, nếu như ra tay cùng lúc và mọi thứ tiến hành thuận lợi thì không tới mười giây sẽ có thể kiểm soát toàn bộ lão bối của Hằng Nhạc Tông.
Phía này, Diệp Thành cứ thế đứng nhìn, vừa nhìn vừa nhét đan dược vào miệng.
Hai ngày nay, vì để nâng cao sức mạnh cơ thể và luyện binh khí cho Sở Linh mà hắn đã tiêu hao rất nhiều, muốn hồi phục về trạng thái Đỉnh Phong trong thời gian ngắn thì phương pháp nhanh nhất chính là dùng đan dược.
Phía này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã nhận xong nhiệm vụ, bọn họ chốc chốc lại liếc nhìn Diệp Thành.
“Ta nói này, đan dược của ngươi nhiều thật đấy”, cả hai người xoa cằm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Diệp Thành đã nuốt hơn trăm viên linh đan, viên thấp nhất cũng là ba vân.
“Đan thánh mà”, Diệp Thành nói rồi lại nhét một viên đan dược vào miệng, hắn ăn như ăn kẹo ngọt vậy.