Khóe môi Tô Khiết khẽ giật, đúng là cô nói là anh muốn như nào cũng được, nhưng ý cô không phải là chuyện này.
“Em với anh đi đăng kí kết hôn như thế này, thì giải thích làm sao với người nhà đây.” Tô Khiết khẽ thở dài, người nhà mà cô nói hiển nhiên là hai đứa trẻ.
Việc này chính là điều mà cô lo nhất.
“Lúc trước ở nhà họ đường, bà cụ Đường đã đồng ý rồi.” Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn thẳng vào cô, từng lời từng lời phản bác lý do của cô.
Rõ ràng là mấy lý do này của cô là không hợp lệ với anh.
“Nhưng mà còn hai người không đồng ý.” Tô Khiết cong môi, có hai đứa nhóc không đồng ý chuyện này, mặc dù còn nhỏ nhưng lại đóng vai trò chủ chốt.
Nếu hai bảo bối đều đồng ý, thế thì cũng không có việc gì to tát cả.
“Nếu anh nhớ không lầm, bọ họ đều không phản đối chuyện này, không phản đối chính là đồng ý.” Nguyễn Hạo Thần tưởng cô đang nói ông cụ Đường cùng ông cụ Tô.
Tô Khiết: “…”
“Họ không phải là mấu chốt của việc này.” Tô Khiết suy nghĩ một chút, làn thứ hai mở miệng, thực ra mấy người già trong nhà đều không có ý kiến gì.
Vì lẽ đó, bọn họ không phải là vấn đề
“Sao?” Nguyễn Hạo Thần cau mày nghi hoặc, bọn họ không phải là mấu chốt? Thế ai mới là mấu chốt?
“Thực ra, chúng ta muốn đăng kí kết hôn còn phải vượt qua một cửa ải nữa.” Tô Khiết âm thầm thở dài nghĩ cô sẽ không nói rõ cho Nguyễn Hạo Thần biết, nhưng thả chút thính chắc được mà nhỉ?
“Cửa ải nào?” Mày Nguyễn Hạo Thần nhíu càng chặc, anh nghĩ mình đã thông qua hết mọi thứ rồi, giữa họ không nên có bất kỳ cản trở nào mới phải.
“Anh cần phải thông qua thử thách của hai người kia, nếu hai người đó đồng ý thì không có vấn đề gì cả.” Tô Khiết nghĩ lời của cô đã rất rõ ràng rồi, nhưng mà bởi vì Đường Minh Hạo, nên cô che giấu thân phận của hai đứa đi.
“Thử thách của hai người?” cậu ba Nguyễn mày giương cao, ánh mắt lóe lóe.
“Đúng, thử thách của hai người.” Tô Khiết nhìn anh, nghiêm túc gật đầu, chính là một thử thách của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, và bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.