– Ha ha… Dương Khai cười khan rồi nói: – Tam thiếu, sơn thủy tương phùng, chúng ta lại gặp nhau rồi.
– Đúng vậy, lại gặp nhau. Không ngờ Tuyết Nguyệt cũng hướng về phía Dương Khai khẽ mỉm cười, tuy đang mặc trang phục nam nhân, nhưng nụ cười này lại ẩn chứa tình cảm dạt dào, không chút nào kém xinh đẹp hơn Phiến Khinh La.
– Như vậy xem ra, người lúc trước đi theo bản thiếu vào Đế Uyển chính là ngươi sao?
– Nếu ta nói là không phải, tam thiếu sẽ tin sao? Dương Khai nhún vai nói.
– Ngươi nói sao? Tuyết Nguyệt khẽ nghiến răng nói.
– Tam thiếu, ngươi biết người này sao? Một lão giả có ba chòm râu dài bên cạnh Tuyết Nguyệt nghi ngờ nhìn Dương Khai, nhẹ giọng hỏi.
– Ừm, biết, bạn cũ. Tuyết Nguyệt khẽ nhếch mép, nhấn mạnh mấy từ phía sau, bất cứ ai nghe cũng nhận ra vẻ bất mãn đối với Dương Khai trong đó.
Lão giả kia khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Dương Khai với ánh mắt u ám. Chỉ là một tên Phản Hư nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, không cần biết hắn xuất thân nơi nào, chỉ cần dám đắc tội với Tam thiếu thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Lão giả không xem Dương Khai ra gì, chỉ chờ Tam thiếu ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức lấy đầu Dương Khai xuống.
– Khụ… Dương Khai ho nhẹ, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tuyết Nguyệt nói: – Tam thiếu có thể chờ một lát hay không? Ta còn có một người quen bên kia, nhiều năm rồi không gặp, ừm, ít nhiều cũng nên hỏi thăm một chút.
– Người quen? Ngươi nói là yêu nữ này sao? Ánh mắt Tuyết Nguyệt hiện lên vẻ khác thường, khẽ cười nói: – Ta lại chưa từng nghe nói ngươi cùng Yêu tộc có quan hệ đó, nhưng cũng không sao, ngươi cứ tự nhiên đi!
Nói rồi, Tuyết Nguyệt liền xòe quạt, nhẹ nhàng phẩy vài cái, nhìn có vẻ hết sức tiêu sái.
Dương Khai khẽ gật gật đầu, cũng không thi triển thân pháp gì mà bước chậm về phía Phiến Khinh La.
Yêu Mị Nữ Vương dường như cho tới bây giờ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, hoặc là nói, tình huống bất ngờ gặp lại này khiến nàng mất đi năng lực phán đoán, vẫn như cũ kinh ngạc đứng tại chỗ mà nhìn, cặp môi đỏ mọng khẽ mấp máy vài cái, dường như muốn nói gì lại thôi, sợ rằng đây chỉ là ảo giác, sợ rằng nàng vừa lên tiếng sẽ khiến cho ảo ảnh trước mắt biến mất.
Tâm tình lo được lo mất đến cực điểm.
Bích Lạc thì đang vùi trong ngực nàng khóc như mưa, có vẻ vô cùng tủi thân.
Không biết có phải là bị lây hay không, nước mắt Phiến Khinh La cũng dần dần rịn ra.
Chỉ cách có mấy chục trượng, Dương Khai rất nhanh đã đi tới trước mặt Phiến Khinh La, mà theo bước chân Dương Khai từ từ đi đến gần, hơi thở của nàng cũng dần trở nên dồn dập, thân thể mềm mại run lên càng ngày càng rõ ràng, ngay cả sắc mặt cũng chuyển sang hồng, nơi cần cổ là một màu đỏ ửng.
Trong cơ thể nàng mấy chục năm trước đã bị Dương Khai trong lúc vô tình gieo giống tình, tình cảm đã vô cùng dữ dội, khiến nàng ở trước mặt Dương Khai căn bản không thể trấn tĩnh, nếu như nói trên đời này ai có thể khắc chế nàng thì không nghi ngờ gì chính là Dương Khai.
Cho dù ngày đó khi nàng gặp phải Xích Nguyệt lĩnh chủ cũng chưa từng lóng ngóng tay chân như lúc này. Ngày đó, cho dù không địch nổi thì cùng lắm là chết mà thôi, nhưng còn bây giờ, nàng cảm thấy thần hồn của mình như muốn tan ra. Mỗi bước chân của Dương Khai bước tới tựa như một tiếng trống đang gõ vào trong lòng nàng vậy, khiến cho trái tim của nàng run rẩy không thôi.
– Khinh La… Những năm qua nàng có khỏe không? Dương Khai im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi một câu như vậy.
Đối với Phiến Khinh La, sâu trong nội tâm hắn vẫn luôn cảm thấy hơi tiếc nuối, dù sao từ khi hắn rời khỏi Thương Vân Tà Địa đi tới Thông Huyền đại lục cho đến nay, hai người vẫn chưa từng gặp mặt qua, không giống Tô Nhan và tiểu sư tỷ, sau đó còn có thể gặp lại.
Hắn cho rằng cả đời này hắn sẽ không còn gặp lại Yêu Mị Nữ Vương nữa.
Hắn cho rằng hắn đã lỡ duyên với cô gái xinh đẹp này rồi.
Nào biết thế sự lại khó lường như vậy, trong cái tinh vực rộng lớn này không ngờ hai người còn có ngày gặp lại nhau.
Trăm ngàn lời muốn nói, nhưng khi đến miệng Dương Khai thì hắn lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Âm thanh quen thuộc suốt 30 năm lúc này lại truyền đến, khiến Yêu Mị Nữ Vương không thể khắc chế được tâm tình của mình nữa, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nàng run run nói: – Nói cho muội biết, đây không phải là đang nằm mơ chứ!
– Không phải! Dương Khai toét miệng cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng.
Phiến Khinh La nhắm hai mắt lại, thật sâu hít một hơi rồi lại mở mắt ra, Dương Khai vẫn như cũ đứng ở trước mặt, bàn tay thô ráp vẫn đang vuốt ve gò má của mình.
Tất cả cảm giác đều vô cùng chân thật, không có chút nào hư ảo.
– Đồ khốn này! Phiến Khinh La nghiến răng mắng nhỏ một tiếng, ngay sau đó mang theo một làn gió thơm nhào vào trong ngực của Dương Khai.
Được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, mặc dù hiện tại tình thế đang nguy cấp, nhưng Dương Khai cũng không khỏi cảm thấy thỏa mãn, nhất là với một cô gái như Phiến Khinh La, một khi lộ ra vẻ mềm yếu, sức cám dỗ và sát thương đối với nam nhân là không thể đo lường theo lẽ thường được.
Tuy nhiên ngay sau đó, sắc mặt của hắn liền thay đổi, gương mặt trở nên méo mó.
Không gì khác, chính là Phiến Khinh La không biết làm sao lại nổi điên, một tay nhéo bên hông Dương Khai, hung hăng lắc lắc, tay còn lại nắm chặt thành đấm, đấm lấy đấm để lên người Dương Khai, dường như muốn phát tiết nỗi tủi thân và nhớ nhung mà nàng phải chịu đựng trong nhiều năm qua vậy.
Người ở bên ngoài nhìn vào đều cho rằng Phiến Khinh La đang liếc mắt đưa tình, nhưng chỉ có Dương Khai mình biết, yêu nữ này xuống tay rất nặng, tuy không để cho hắn bị thương nhưng đau đớn là không thể tránh khỏi.
Yêu nữ này…
Dương Khai vừa vội vừa tức.
Nhưng vẫn chưa xong, lén lút đánh đấm một trận, không ngờ nàng liền ngước mặt, nhón chân lên, đôi mắt đẹp ẩn chứa ai oán khôn cùng, tựa như người vợ đang oán giận chồng không đoái hoài vậy, há miệng cắn vào cần cổ Dương Khai.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn!
Bảy tám vị cường giả Phản Hư Cảnh bên phe Tuyết Nguyệt, mỗi một người đều lắc đầu không dứt, trong miệng lẩm bẩm nào là không ra thể thống gì, nào là… vân vân.
Trước mắt bao người, không ngờ không biết liêm sỉ, không có đạo đức như thế, yêu nữ quả nhiên là yêu nữ, một chút xấu hổ cũng không có! Còn tên tiểu tử đang bị yêu nữ quấn lấy kia, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt gì, không hiểu Tuyết Nguyệt thiếu gia làm sao lại quen biết người này.
Tự xét lại Tam thiếu từ trước đến nay, cũng chưa từng thấy kết giao với một tên tôm tép nào, người như vậy lẽ ra Tam thiếu sẽ không để trong mắt mới đúng.
– Đủ rồi! Một tiếng quát lớn chợt truyền tới, chính là Tuyết Nguyệt không nhịn được quát lên. Trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình còn chưa tính, lại thấy tình trạng này còn đang tiếp tục phát triển, đôi cẩu nam nữ kia chỉ sợ sẽ ngày càng tồi tệ hơn, Tuyết Nguyệt sao có thể chịu được chứ?