Tào Chung trực tiếp vung tay lên la lớn: “Tất cả các anh em của Hựu Hùng đứng dậy!”
Mặc dù người của Hựu Hùng có phong cách hành sự giống như là một đám cướp bóc nhưng tố chất của họ cũng không kém, cho dù đêm khuya tất cả mọi người đều đã ngủ nhưng chỉ một câu nói của Tào Chung mười mấy giây sau tất cả người của Hựu Hùng đều từ trong lều vải chui ra.
“Anh Tào, sao vậy!”
“Anh Tào!”
Sau khi người của Hựu Hùng chui ra khỏi lều vải tất cả đều nhìn về phía Tào Chung.
Tào Chung nhìn về phía Tổ Lâm đang đứng nhếch miệng: “Tôi muốn hỏi trong số các người ai chọc tới Hằng Minh người ta, bây giờ người ta đến hỏi tội, còn nữa người ta muốn lấy những vật tư hôm nay nên thuộc về họ, những người nào đã chọc tới Hằng Minh đều đi ra ngoai xin lỗi người ta cho tôi!”
Mặc dù Tào Chung nói nói như vậy nhưng trên mặt anh ta vẫn luôn nở nụ cười giễu.
“Xin lỗi?” Người đàn ông vạm vỡ hôm nay chế giễu Tổ Lâm lái xe mà không có kính chắn gió bước tới trước mặt Tổ Lâm, đánh giá Tổ Lâm từ trên xuống dưới một lần sau đó dùng chân đạp mạnh vào bụng dưới của Tổ Lâm.
Tổ Lâm làm sao tránh được cú đá của người đàn ông vạm vỡ này nên bị đạp ngã xuống đất, phần bụng truyền đến cơn đau buốt làm cho cả người Tổ Lâm nằm cong lại giống như một con tôm chín mọng, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
“Mẹ kiếp!” Người đàn ông vạm vỡ của Hựu Hùng mắng to rồi lại hung hăng đá vào bụng của Tổ Lâm.
Chiếc giày chiến đấu có mũi thép hung hăng đá trúng bụng của Tổ Lâm làm cho cả người Tổ Lâm co thắt vì đau đớn, ngay cả quần cũng trở nên ướt nhẹp, một đòn đau như vậy cũng đủ làm cho người ta không kiềm chế được tiểu tiện ra ngoài.
“Mẹ kiếp! Cái thứ gì chứ, mày con mẹ nó còn muốn lấy vật tư từ chỗ bọn tao sao, vật tư đã bị bố mày ăn hết rồi, mày muốn lấy đúng không bây giờ bố mày sẽ cho mày!” Một người đàn ông vạm vỡ túm tóc kéo Tổ Lâm từ trên mặt đất dậy.
Cả người Tổ Lâm mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, không còn bất cứ sức lực nào cũng không thể phản kháng cứ như vậy bị người ta nhấc lên kéo sang một bên.
“Nào, dạ dày của bố mày tốt nên vừa mới giải quyết một đống ở phía trước, để bố mày cho mày một bữa tiệc lớn” Lại một một người đàn ông vạm vỡ khác đi tới tiếp nhận tóc của Tổ Lâm giống như tiếp nhận một món hàng hóa kéo ra phía sau lều vải.
“Ha ha ha! Tao thấy buổi tối thăng nhãi này ăn chưa no, vậy thì bây giờ hãy để nó ăn một bữa thật ngon đi”
“Thằng nhãi mày tuyệt đối đừng khách sáo với bọn tao!”
Một đám đàn ông vạm vỡ cười to.