“Cái này đã giết rất nhiều thứ dơ bẩn, em luôn cảm thấy nó rất buồn nôn.” Laura khó chịu nói.
Một lát sau.
“Được rồi, em xem xong rồi, mọi người còn có đồ tốt nào khác không?”
Laura quét mắt nhìn đám người trước mắt rồi hỏi.
Barry nhìn về phía Mèo Con, Mèo Con nhìn Diệp Phi Ly, Diệp Phi Ly nhìn Trương Anh Hào, Trương Anh Hào nhìn khẩu súng ngắm hạng nhẹ trong tay rồi lắc đầu, nhìn về phía Barry.
Barry nhún vai, nói: “Trên người tôi có mỗi cái bao tay, mà lại là do bệ hạ cho, nên đừng có nhìn tôi. Còn những anh em đang chiến đấu ngoài kia, mặc dù bọn họ cũng quản lý khoảng một trăm tầng thế giới, thế nhưng vẫn không có bảo vật nào vượt qua chín trăm triệu tầng thế giới cả.”
Rồi hắn ta nhìn về phía “Cố Thanh Sơn.”
“Cố Thanh Sơn” nghiêm mặt nói: “Laura, em đã từng sờ “anh” rồi, “anh” không còn vật nào khác để em có thể sờ.”
Mọi người: “…”
Có vẻ như lời này có gì đó sai sai…
Anna nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì.
Người đó cũng không phải Cố Thanh Sơn, mà là kiếm linh của hắn – Sơn Nữ.
Một kiếm linh rất ngây thơ.
Cho nên Anna cũng nhịn, không thể ghen tuông gì.
Mọi người lại im lặng.
Lúc này, Anna vẫy tay.
Một chiếc lưỡi hái có một luồng lửa hắc ám vờn quanh xuất hiện trong tay cô.
“Em hãy sờ cái này đi.”
Cô đưa lưỡi hái này cho Laura.
Ánh mắt Laura sáng lên, hỏi: “Wow, vũ khí này quá phong cách đi, nó là cái gì vậy?”
“Lưỡi hái tử thần, tới từ thế giới tầng trong, binh khí thần thánh của Vạn Thần điện, chỉ có duy nhất một cái này.” Anna nói.
Laura vui vẻ nhận lấy lưỡi hái, nhìn thật kỹ.
Đại Ca ôm cây đinh ba màu đen đứng ở một bên, liếc mắt nhìn rồi nói: “Này, đó là vũ khí của Tử Thần, cũng đã giết rất nhiều người đó.”
Laura nhìn về phía Anna.
“Yên tâm, vũ khí này chỉ giết linh hồn, bình thường thì linh hồn rất sạch sẽ.” Anna hờ hững trả lời.
“Quá dữ!” Laura khen ngợi.
Đại Ca trợn mắt lên.
Laura cầm lưỡi hái tử thần nhìn một lát rồi duỗi tay ra, tóm về phía hư không.
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn cô bé.
Laura cố gắng nâng tay lên.
Ầm!
Đột nhiên, một bộ chiến giáp nặng nề rơi xuống dưới đất.
“Aiz…”
Tất cả mọi người đều thất vọng, thở dài.
“Này, chẳng lẽ các người đều mong chờ em lấy được một binh khí mạnh mẽ ngay từ lần đầu tiên hay sao?” Laura khó chịu mà nói.
Nói xong, cô bé vươn tay ra, lại tóm về phía hư không một lần nữa.
Xì xì xì…
Một quả bom đang cháy xuất hiện trên tay cô bé.
“Bom vũ trụ!”
Cô bé hét lên sợ hãi rồi ném quả bom kia trở lại vào trong hư không.
Hư không nổi lên từng đợt gợn sóng mạnh mẽ.
Bom vũ trụ chính là vũ khí sinh mạng có danh tiếng xấu nhất của văn minh công nghệ, kẻ nào chạm vào nó thì nó sẽ lập tức hủy diệt tất cả mọi thứ trong vòng bán kính năm kilomet.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
“Ngừng lại! Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, trước đó hãy tìm cho tôi một vật, tôi phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đã.” Mèo Con nói.
Laura cũng ngừng tay, hỏi: “Chị Mèo Con, chị muốn cái gì?”
“Chị cần một bảo vật có thể phóng to chị lên.”
“Chị muốn phóng to tới mức nào?”
“Cỡ một hành tinh là được rồi.”
Laura suy nghĩ một lát rồi nói: “Em cũng có một vài thứ có thể làm được điều đó, thế nhưng đều có tác dụng phụ cả.”
Mèo Con nói: “Vậy hãy tìm bảo vật có thể thu nhỏ cũng được… kiểu có thể thu nhỏ một thế giới thành kích thước như cái bàn ấy.”
Laura nói: “Có đó.”
Cô bé mở ra ba lô của mình, tìm tòi một lát rồi lấy một cái xúc xắc ra.
Xúc xắc này có tận tám mặt, thế nhưng mỗi mặt đều là số “1”.
Laura đưa xúc xắc cho Mèo Con, nói: “Xúc xắc này có thể thu nhỏ một vật thành kích thước như bàn tay, nếu muốn thu nhỏ thứ gì thì đặt xúc xắc này lên trên thứ đó là được, kể cả thế giới cũng có hiệu quả.”
“Thật sự được sao?”
“Được chứ, lúc trước thế giới của Trieste cũng bị em thu nhỏ thành một quả bóng, giấu trong bánh gatô đó.”
Mèo Con nhận lấy xúc xắc, rồi nhìn lại Barry.
Barry gật đầu, sắc mặt cũng thoải mái hơn trước nhiều.
“Được rồi, hiện tại đã khá an toàn, em vớt tiếp đi.” Mèo Con nói.
Diệp Phi Ly đưa cho Laura một lon đồ uống.
Laura uống hết sạch, rồi nói lớn: “Thần linh ơi, hãy thưởng cho bản nữ vương một bảo bối có thể thay đổi cục diện chiến tranh này đi.”