Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã tới bình minh.
Nhưng Diệp Thành chưa dừng lại, hắn vẫn đang tập trung chú luyện.
Lại một khoảng thời gian rất dài trôi qua, cho đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa kết thúc, mà hai thanh kiếm trong Đại La Thần Đỉnh cũng đã ngày càng trở nên phi thường.
Giữa những tiếng va chạm, một dị tượng huyền bí xuất hiện phía trên hai thanh kiếm, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng thiên âm đại đạo vang vọng, ngay cả Đại La Thần Đỉnh cũng cảm nhận được, nó liên tục rung lên.
“Đúng là hai thanh kiếm tuyệt thế thần binh!”, nhìn dị tượng đang quấn lấy hai thanh kiếm, Sở Linh lại ngạc nhiên hô lên.
Xuất kiếm!
Khi cô còn đang kinh ngạc, Diệp Thành đã hô lên, một chưởng đánh vào Đại La Thần Đỉnh.
Keng! Keng!
Đột nhiên, hai đạo Thần hồng màu xanh và màu tím bay vụt lên trời, xuyên qua hư không, xuất hiện chói lọi rực rỡ dưới màn đêm, khiến cho rất nhiều người ở thành cổ Thiên Thu đều kinh ngạc.
Phù!
Lúc này Diệp Thành mới cất tiên hoả và thiên lôi đi, vung tay cầm lấy hai thanh kiếm.
Keng! Keng!
Cầm thanh kiếm trong tay, Diệp Thành bất giác cảm thán trước kiệt tác của mình, kiếm mang sắc bén dữ tợn loé lên trên hai thanh kiếm, thân kiếm có lôi điện bao quanh, còn có từng luồng kiếm khí bắn ra, mỗi luồng kiếm khí đều khiến người khác phải kiêng dè.
“Ta sẽ đặt tên cho các ngươi là: Thần Linh Kiếm, Tiên Linh Kiếm”, Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi, trong mắt là ý cười vui vẻ, nhẹ nhõm.
“Ta chỉ biết ngươi luyện đan rất giỏi, không ngờ ngươi còn có khả năng luyện khí cao đến vậy”, lúc này Sở Linh mới bước lên phía trước.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành cười khà khà.
“Ảo tưởng”.
“Nàng chọn một thanh đi!”, Diệp Thành để hai thanh linh kiếm lơ lửng trước mặt Sở Linh cho cô chọn.
“Cho… Cho ta sao?”