Cả tòa núi phảng phất như rộng lớn vô cùng, khắp nơi đều là thông đạo chằng chịt, giống như một mê cung.
Hơn nữa trong thông đạo này thường có thể nhìn thấy nhiều khôi lỗi với các hình thái khác nhau, ở bên trong đi tuần tra.
Khôi lỗi này kim quang chói mắt, toàn thần dùng kim loại luyện chế thành, hành động linh hoạt, nhưng lại chỉ dùng linh mộc điêu khắc thành.
Vô luận loại khôi lỗi nào cũng tản ra linh áp kinh người, thậm chí có vài khôi lỗi đặc thù, thực lực ước chừng cấp Hóa Thần. Hàn Lập sau khi nhìn thấy thì trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Lấy kiến thức hắn hiển nhiên có thể nhìn ra huyết lão quái tại khôi lỗi chi đạo sâu không lường được, tuyệt đối trên Đại Diễn Thần Quân.
Đương nhiên đây cũng không phải là thiên phú cao hơn nhiều so với Đại Diễn Thần Quân, mà là lấy kiến thức Hợp Thể Kỳ, cộng thêm tài nguyên phong phú ở Linh Giới, chỉ riêng hai điều kiện đó căn bản đã không thể so sánh. Đi theo hai gã huyết bào nhân quẹo phải, quẹo trái liên tục, sau khoảng thời gian một nén nhang thì trước mắt Hàn Lập sáng ngời, từ trong mê cung đi ra. Phía trước xuất hiện một hồ nước đỏ đậm, khí tức cực nóng đập vào mặt. Đúng là một hồ nham thạch thiên nhiên dưới đất. Dung nham trên mặt hồ nổi lên từng đoàn lửa, cung điện không tính là to nhưng cũng hơn ngàn trượng.
Cả cung điện tản ra một cổ khí tức huyết tinh nồng đậm, nhưng hết lần này đến lần khác lại được kiến tạo rất tinh xảo. Một viên tinh thạch màu đỏ to mấy trượng, vây quanh cung điện là những tia máu yêu dị. Hàn Lập thấy vậy thì ngẩn ra.
Tinh thạch lớn như thế, cơ hồ lập tức khiến Hàn Lập nghĩ đến tinh thể cổ quái trong Phong Linh Tháp tại Thiên Bằng Tộc, đồng dạng cũng vô cùng lớn và thần bí.
Xem ra trên đó khẳng định cũng có cấm chế cực kỳ lợi hại.
Huyết bào nhân mang theo Hàn Lập bay đến hồ dung nham, rồi độn quang xuống.
Tiếp theo một người trong đó vung tay áo lên, một quả chuông màu vàng nhất thời bay vụt ra phát ra tiếng đinh đang, rơi vào trong tay huyết bào nhân. Hoàng quang chợt lóe, một tiếng thanh linh phát ra, sau khi tiếng chuông truyền vào tai thì Hàn Lập chỉ cảm thấy thần thức rung động một trận, cả người nhất thời vô lực. Hắn thất kinh, vội vận chuyển Đại Diễn Quyết trong cơ thể, thần thức mới lần nữa ổn định. Tiếp theo thối lui ra từng bước, hai mắt nhìn về phía hai gã huyết bào nhân.
Mặc dù hắn không tin rằng đối phương sẽ đột nhiên động thủ với hắn tại đây, nhưng sự cảnh giác vẫn không chút nào buông lỏng.
Kết quả một gã huyết bào nhân đột nhiên quay lại, lạnh lùng đánh giá Hàn Lập một cái, thấy hắn vẫn duy trì thanh tỉnh thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà lúc này, từ trong hồ dung nham đối diện, dung nham chợt chấn động kịch liệt, một cự thú dài mười trượng từ bên dưới đi ra.
Thân hình giáp xác, phảng phất như cự quy, nhưng hết lần này đến lần khác lại có xúc tu, đầu lâu quỷ dị, trên trán lại có sừng màu đỏ tươi.
Co thú này tựa hồ bị tiếng chuông triệu hồi ra, sau khi trồi lên mặt hồ lập tức rẽ dung nham bơi thẳng đến đám người Hàn Lập.
“Đây là thú trông cửa của bổn tọa, là Độn Quy Thú. Con thú này trời sinh thân thể hỏa linh, nhưng đồng thời có thể phóng ra ba loại linh diễm khác nhau. Trong dung nham nó có uy lực vô cùng lớn, lúc bổn tọa thu phục nó cũng mất rất nhiều khí lực. Mà bổn tọa muốn vào Huyết Diễm Cung thì nhất định phải thông qua con thú này.” Một gã huyết bào nhân cười hắc hắc, hướng Hàn Lập nói. “Thần thông của tiền bối quả nhiên cao siêu, vãn bối cực kỳ bội phục!”
Hàn Lập nghe xong lời này thì trong lòng chợt động, lập tức nhìn về phía bầu trời, sau đó sắc mặt đại biến.
Dưới Minh Thanh Linh Mục, không trung phía trước bất ngờ hiện ra vô số sợi tơ quỷ dị trong suốt, đan vào nhau, bộ dáng gắn kết cả với hồ nước.
Mà trên đầu tơ tằm cũng có một khối tinh thạch thật lớn.
Nếu là người không biết rõ, từ trên không trung lao xuống thì hậu quả cũng có thể nghĩ được.
Khóe miệng Hàn Lập co quắp một chút, hít một ngụm lương khí.
Lúc này quy thú đã bơi đến bờ, ba cái đầu lâu hướng về hai gã huyết bào nhân kêu lên, tiếng kêu quái dị như tiếng của con ếch.
Một gã huyết bào nhân giơ tay lên, một viên cầu đen thui mang theo một cổ tinh phong bắn ra.
Yêu thú dùng một đầu phun ra một đám mây đỏ, đem hắc cầu thu vào miệng, sau đó cúi đầu xuống.
Ba cái đầu còn lại cũng phát ra tiếng kêu trầm thấp, con thú này phảng phất vô cùng vui sướng, sau đó thân hình vừa chuyển, cái đuôi thô to đặt lên bờ.
Hai gã huyết bào nhân đi dọc theo đuôi, không chút hoang mang leo lên lưng thú, sau đó xoay người lại, bốn mắt đồng thời nhìn chăm chú về phía Hàn Lập. Hàn Lập thở dài một hơi, thân hình vừa động, cũng đi lên lưng thú.
Một gã huyết bào nhân rung chuông, quy thú lập tức chở ba người bơi đến giữa hồ. Hồ dung nham cũng không lớn, chỉ chốc lát, yêu thú đã chở ba người đến trước cung điện.
Ba người lúc này mới bay lên không, đến trước cửa điện.
Hai chân Hàn Lập vừa mới chạm đất thì cửa cung điện vốn đóng chặt bỗng nhiên chậm rãi mở ra, từ bên trong đi ra hai đội người.
Một đội cả người mặc hồng giáp, cầm một thanh hỏa qua, toàn thân được vây trong hỏa diễm. Một đội khác được bao phủ trong hôi vụ, bên trong mơ hồ có từng đạo hắc ảnh ẩn hiện.
Thần niệm Hàn Lập đảo qua thì phát hiện hai đội người này có khí tức sinh mệnh, cũng không giống như khôi lỗi. Hai đội cổ quái này đi đến, lập tức thi lễ với hai gã huyết bào nhân. “Đem Âm Hỏa Điện mở ra, bổn tọa muốn chiêu đãi Hàn đạo hữu một chút!” Một gã huyết bào nhân nói.
Vừa nghe lời này, hai đội người lập tức yên lặng thi hành, một nửa đội lập tức phản hồi vào trong điện, nửa đội khác cung kính phân ra hai bên. Những người này không nói lời nào, dường như căn bản không biết nói. Hàn Lập thấy vậy thì mặc dù bên ngoài không có gì dị thường, nhưng trong lòng lại một phen kinh nghi.