Mỹ phụ tóc bạc cùng đám người Nguyên Dao đi ra cuối cùng, đồng dạng cũng đi qua cạnh Hàn Lập, nhưng mỹ phụ vẫn chỉ nhìn bên ngoài cười mỉm, chưa nói gì. Nguyên Dao thì mặt không biểu tình, phảng phất như chưa bao giờ thấy Hàn Lập.
Nhưng thật ra Nghiên Lệ thì trừng mắt nhìn Hàn Lập, ánh mắt hiện lên vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó.
Khóe miệng Hàn Lập vừa động, nhưng lập tức thần sắc khôi phục như thường, bàn tay trong tay áo đột nhiên nắm lại.
“Chúc mừng Hàn huynh đệ, mấy vị đại nhân cũng coi trọng Hàn đạo hữu a.” Vừa thấy bọn người Mộc Thanh trước sau đi ra đại điện, huyết độc hướng Hàn Lập cười nói.
“Có gì đáng vui chứ, tại hạ hiện tại còn chưa biết rõ những chuyện này là gì, huyết tiền bối có biết khu lôi chi đạo là công pháp gì không, thật sự có thể làm tăng uy lực của Ích Tà Thần Lôi sao?” Sauk hi Hàn Lập cười khổ một tiếng thì bán tín bán nghi hỏi.
“Hắc hắc, việc này thì ta có biết một chút, tại thời thượng cổ, Ích Tà Thần Lôi tại linh giới rất nổi danh. Mộc Thần Lôi là một trong ngũ hành chân lôi, chuyên phá ma khí tà vật. Nói về uy lực thì còn vượt xa Thiên Cương Huyết Lôi của ta. Bất quá thần lôi này phải cần pháp môn đặc thù khu sử tế luyện, nếu không thì chỉ phát huy được một hai phần. Tại thời thượng cổ, linh giới bị mấy đại tộc liên thủ thống trị, trong đó Tà Long Tộc bởi vì bị thần lôi này khắc chế, cho nên lục soát Thiên Lôi Trúc, đem tất cả phá hủy hầu như không còn, làm cho Ích Tà Thần Lôi cơ hồ tuyệt tích tại linh giới, pháp môn khu lôi cũng dần dần không còn ai biết nữa…ít nhất…huyết mỗ cũng không biết.” Huyết độc cười cười, kể lại rõ ràng chi tiết.
“Tà Long Tộc?” Hàn Lập có chút ngẩn ra.
Tại nhân tộc, tựa hồ hắn chưa bao giờ nghe nói linh giới có tộc này.
“Ha ha, Hàn đạo hữu chưa bao giờ nghe cái tên này cũng không có gì kỳ quái. Bởi vì năm đó Khấp Bá Công cổ đại tộc đối với những chủng tộc linh giới khác vô cùng khi dễ, cuối cùng bị phần lớn chủng tộc liên thủ tiêu diệt. Bất quá mấy tộc này thực lực rất mạnh, năm đó chư tộc linh giới cũng đồng dạng vì thế mà bị diệt bảy mươi tám phân chi, đều là trong trận chiến cường đại đó. Nếu không, làm thế nào bọn họ lại xưng vương xưng bá tại linh giới được. Mà cái tên Tà Long Tộc hiển nhiên cũng rất ít người biết.” Huyết độc hời hợt nói ra một đoạn thượng cổ bí văn.
Hàn Lập nghe được thì có chút khó hiểu.
Chuyện lớn như thế, như thế nào trong điển tịch nhân tộc cùng Phi Linh Tộc lại chưa từng ghi lại. Trong lòng kỳ quái, hắn không nhịn được hỏi tiếp.
“Ta nói chính là chuyện lúc linh giới còn sơ khai, Phi Linh Tộc các ngươi lúc ấy còn chưa xuất hiện tại giới này, hiển nhiên sẽ không ghi lại chuyện này.” Huyết độc cười hắc hắc.
“Thì ra là thế!” Hàn Lập lúc này mới hiểu.
Theo như trong điển tịch nhân tộc ghi lại, nhân tộc tại linh giới xuất hiện sau Phi Linh Tộc, không ghi chép việc này cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Nhưng ngay khi Hàn Lập và huyết độc đang tán dóc thì bên ngoài cửa điện vang lên tiếng bước chân Mộc Thanh đang đi đến.
Huyết độc cùng Hàn Lập ngừng nói, tiếp lên chào vị yêu vương này.
Mộc Thanh gật đầu, thân hình thoáng một cái liền ngồi vào kim sắc cự hoa, sau đó không nói lời nào, chống cằm suy tư.
Nữ tử này tựa hồ có chuyện gì đó không thể giữ được bình tĩnh, một hồi lâu cũng không phân phó gì.
Hàn Lập có chút kinh ngạc, theo tiềm thức nhìn huyết độc bên cạnh một cái.
Huyết giao này thế nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
“Hàn đạo hữu, ngươi nghe cho kỹ đây. Ta không quản ngươi nghĩ thế nào, nhưng trong hai năm phải nắm giữ pháp môn khu sử Ích Tà Thần Lôi. Nếu được như thế thì hai năm sau ta sẽ giúp ngươi từ chối Quỷ Bà, ngươi hiểu rõ ý tứ của ta chứ?” Mộc Thanh trong hắc quang nói.
Thần sắc Hàn Lập vừa động, chỉ có thể cười khổ trả lời:
“Mộc Thanh tiền bối có lệnh thì vãn bối sẽ cố hết sức.”
“Hừ, ngươi tốt nhất là phải cố hết sức, nếu không ta sẽ phải để ngươi qua bên Quỷ Bà.” Thanh âm Mộc Thanh lạnh lẽo, trong lòng Hàn Lập trầm xuống, chỉ có thể trầm mặc không nói.
“Ba ngày sau, ngươi đến Mộc Tinh Động, trong hai năm này ta sẽ tự mình chỉ điểm khu lôi chi đạo cho ngươi. Huyết độc, chuyện huyết thực trong hai năm này toàn bộ giao cho ngươi xử lý.” Mộc Thanh quay đầu lại, dùng ngữ khí không thể nghi ngờ phân phó cho huyết giao.
“Vâng, chủ nhân!” Lúc này huyết độc thật sự có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức lên tiếp đáp ứng.
Hàn Lập cũng ngẩn người.
“Được rồi, ta có chút việc, các ngươi đi ra đi.” Sauk hi phân phó, Mộc Thanh phất tay nói.
Hàn Lập cùng huyết giao chỉ có thể thi lễ rồi lui xuống.
“Hắc hắc, cơ duyên Hàn huynh không nhỏ a, dĩ nhiên có thể được chủ nhân tự mình chỉ điểm cho ngươi tu luyện, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp!” Ra khỏi đại điện, huyết độc đột nhiên hướng Hàn Lập nói, trong mắt có một tia dị sắc.
“Có đúng vậy không, tại hạ còn không biết thời gian hai năm có đủ để tu thành khu lôi chi đạo không nữa.” Hàn Lập cuống quít lắc đầu, bộ dáng có chút buồn bực.
“Ha ha, chủ nhân nếu nói như thế thì khẳng định là nắm chắc. Hàn huynh đệ không cần đa tâm, huyết mỗ có một số việc cần xử lý, trước hết xin cáo từ.” Huyết độc cười ha ha, huyết quang trên người chợt hiện, nhất thời hóa thành một đạo huyết quang bay xa.
Hàn Lập đứng tại chỗ, hai mắt híp lại nhìnn huyết quang biến mất, sau đó mới xoay người lại đi về chỗ mình ở.
Không bao lâu, Hàn Lập đã về đến lầu các.
Phát động cấm chế để che giấu những kẻ khác rình xem, sắc mặt hắn âm trầm ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt chớp động không thôi.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên giơ một tay lên, năm ngón tay mở ra, hiện ra lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay xuất hiện vài hắc văn nhỏ, ngưng thần nhìn kỹ thì rõ ràng là một chữ “Nguyên”.
Nhìn thấy chữ này, trên mặt Hàn Lập hiện ra một tia cổ quái.
Nếu nói lúc trước có chút bán tín bán nghi đối với thân phận của Nguyên Dao thì giờ phút này toàn bộ đều là tin.
Chữ này là trong lúc Nguyên Dao đi qua cạnh hắn, vô thanh vô tức đặt vào tay hắn.
Quá trình đó ngay cả một tia linh ba cũng không phát ra, ngay cả tồn tại đáng sợ như Mộc Thanh và mỹ phụ cũng không phát hiện.
Lấy một tồn tại Hóa Thần Kỳ, có thể làm được chuyện này thì thật sự là có chút kinh ngạc.
Khó trách thần sắc Hàn Lập lại khác thường như thế.
Vươn một ngón tay, hắn nhẹ nhàng điểm vào chữ “Nguyên” trong lòng bàn tay.
Đầu ngón tay hiện ra một tầng lục quang, sau đó hướng về phía chữ này.
Hai tay Hàn Lập rút về trong tay áo, lẳng lặng tự định giá.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên hắn duỗi một bàn tay ra.
Một tiếng lôi minh trầm thấp phát ra, một đoàn kim sắc lôi cầu trồi lên bàn tay, hình thể không ngừng cuồng trướng, mặt ngoài ánh lên kim sắc điện ti, chớp lóe không ngừng.
Hàn Lập nhìn lôi cầu này, mặt không biểu tình, nhưng hai mắt thì híp lại một chút.