Diệp Thành lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt ra.
“Bí pháp này chỉ có linh hồn đạt tới cảnh giới Thiên mới có tư cách thi triển”, Thái Hư Cổ Long chầm chậm giải thích: “Nhưng dù có tu vi linh hồn cảnh giới Thiên cũng không tránh khỏi tự làm tổn thương chính mình”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi, he he”, Diệp Thành cười hì hì rồi dùng Tiên Luân Nhãn diễn hoá lại bí pháp này một cách tường tận.
Không lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, âm thần vận hành bí pháp Thần Thương này.
Khoảng hai giây sau, có ánh sáng vàng le lói giữa chân mày hắn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng kiếm rung.
Thần Thương!
Sau tiếng hô khẽ của hắn, kiếm quang sắc bén bắn ra từ giữa đầu mày, thanh kiếm này rất bá đạo, quanh thân có lôi điện quấn lấy, mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt vô song.
Hự!
Diệp Thành rên lên một tiếng, mặc dù Thần Thương bá đạo nhưng phản phệ cũng rất dữ dội, với tu vi linh hồn cảnh giới Thiên của hắn mà thần hải cũng ong ong.
“Bá đạo”, Diệp Thành không khỏi cảm thán.
“So với Thiên Chiếu của ngươi thì đây chẳng là gì”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành.
“Nhưng khác nhau mà! Tiên Luân Thiên Chiếu phải trả giá bằng thọ nguyên, tiêu hao nhiều như vậy đương nhiên sẽ có uy lực bá đạo tương ứng, nhưng nói đến Thiên Chiếu, đó đúng là một bí pháp không tồi”.
Nói đến đây, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, ngươi có biết Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có bao nhiêu bí pháp cấm kỵ không?”
“Nói đến bí pháp cấm kỵ thì ta biết chín bí pháp: Tiên Luân Thiên Chiếu, Tiên Luân Thiên Đạo, Tiên Luân Thiên Huyền, Tiên Luân Thiên Nghịch, Tiên Luân Thiên Sinh, Tiên Luân Thiên Canh, Tiên Luân Thiên Cấm, Tiên Luân Thiên Chú, Tiên Luân Thiên Táng”.