Đám người trong ban giám đốc nhìn nhau, ai nấy cũng đều lắc đầu.
Chuyện xảy ra quá vội vàng, bọn họ còn chưa biết cụ thể là như thế nào, hơn nữa dựa vào cấp bậc của bọn họ cũng rất khó để có thể điều tra ra tình hình thực tế.
Đinh Trung nhìn bọn họ bằng cái nhìn sâu xa, giống như cười mà không phải cười, cất tiếng nói: “Đinh Hồng Diệu phạm phải tội âm mưu giết người, đã bị cảnh sát bắt giữ quy án, mà đối tượng nó muốn giết lại là tổng phụ trách khu Giang Nam.”
Một viên đá làm dấy lên hàng nghìn con sóng.
Người trong ban giám đốc cùng với đám chó săn của Đinh Hồng Diệu sợ đến choáng đầu.
“Không phải đó chứ, nói đùa cái gì vậy?”
“Làm sao gia chủ có thể mưu sát tổng phụ trách được chứ, đầu óc cậu ta hỏng rồi mới làm như vậy.”
“Ông cụ à, ông bớt ngồi đây nói dối mê hoặc lòng người đi.”
Đúng là tin tức này rất khó để người ta tin tưởng.
Lúc Giang Nghĩa nói tin tức này cho Đinh Phong Thành và Đinh Thu Huyền, bọn họ cũng không tin là Đinh Hồng Diệu sẽ làm như vậy, bởi vì hoàn toàn không có động cơ giết người mà.
Cho dù có động cơ giết người, chỉ dựa vào địa vị của Đinh Hồng Diệu mà lại dám ra tay với tổng phụ trách, chẳng phải chắc chắn sẽ thất bại?
Lúc này, tất cả những người có mặt ở đây cũng suy nghĩ như thế.
Đinh Trung biết là bọn họ không tin, ông ta lại tiếp tục nói: “Các người tin cũng được, không tin cũng được, đây chính là sự thật.”
“Mà tôi cũng nói cho các người biết một câu, chuyện này có tầm ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, hiện tại cảnh sát đang rất chú trọng, bọn họ đang dốc hết toàn lực để điều tra đồng bọn của Đinh Hồng Diệu.”
Lúc nói lời này, Đinh Trung quét mắt nhìn một vòng, người nào bị Đinh Trung nhìn trúng thì đều hoảng sợ gần chết.
