Bất kỳ kẻ nào đối mặt với nó cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé như là con kiến hôi vậy.
– Băng Phượng! Hai nữ nhân Băng Tâm Cốc trợn tròn mắt hết sức khiếp sợ, thốt lên tên của con chim, song ánh mắt thì lại toát ra vẻ cuồng nhiệt.
Không có gì khác, ngoài việc công pháp Băng Tâm Cốc tu luyện chính là thuộc tính băng, mà trên đời này, Băng Phượng chính là sinh linh thượng cổ tinh thông phép tắc hệ băng nhất, là vật tổ được các đệ tử Băng Tâm Cốc tôn thờ.
Nhưng cho tới bây giờ các nàng cũng mới chỉ được thấy qua hình vẽ, chưa từng được tận mắt nhìn thấy Băng Phượng, linh vật trước mắt này tuy chưa thể tính là thánh linh thượng cổ chân chính, nhưng ít nhiều cũng có quan hệ với tồn tại nghịch thiên kia.
Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, hai nữ nhân này đã trải nghiệm qua rất nhiều biến cố. Đầu tiên, các nàng cứ ngỡ là mình sẽ bỏ mạng dưới công kích của khí linh thiên địa, thì trong phút cuối lại có người ra tay sử dụng bí thuật mạnh mẽ kiềm chế khí linh thiên địa, tiếp sau đó, các nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, không ngờ ở đây lại xuất hiện một con Băng Phượng.
Tâm trạng của hai nàng phải nói là hết sức phức tạp, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới trong lúc hai nàng giao đấu cùng khí linh thiên địa lại có nhiều người ở bên cạnh theo dõi như vậy.
Vừa hoảng sợ lại vừa cảm thấy vô cùng may mắn, dù gì đi nữa thì hai người mình vẫn còn sống.
Mắt đẹp khẽ run nhìn chăm chú về phía Băng Phượng, trên mặt hai nàng hiện lên vẻ khác thường.
Tiếng phượng hót truyền ra, Băng Phượng mờ ảo đang đứng tại chỗ trong nháy mắt chợt biến mất, đến khi xuất hiện lại thì đã cản ở ngay phía trước giáo chủ Ma Huyết Giáo xinh đẹp, há mỏ mổ về phía khí linh thiên địa đang bị tấm lưới đỏ như máu nhốt lại.
Dáng vẻ bình thản, thờ ơ như thể đó chỉ là một con côn trùng bé nhỏ không chút đáng kể vậy.
Mỹ phụ hiển nhiên là cảm thấy kinh ngạc, dù sao linh vật như Băng Phượng không phải là thứ bình thường có thể thấy được, tuy nhiên rất nhanh nàng đã tỉnh hồn lại, khẽ quát lên: – Muốn chết!
Không cần biết nó có phải là Băng Phượng thật hay không, nhưng đã dám đụng đến con mồi của nàng, mỹ phụ sẽ tuyệt không bỏ qua. Khẽ quát lên một tiếng như vậy, mỹ phụ liền phất tay lấy ra bí bảo dạng một chiếc vòng tay, đánh về phía tàn hồn Băng Phượng.
Cái vòng tay kia vừa bắn ra, bỗng nhiên liền một biến thành hai, hai biến thành bốn, trong chớp mắt, đầy trời đã tràn đầy bóng dáng những chiếc vòng tay, ập xuống Băng Phượng.
Băng Phượng lại làm như không thấy, tuy hiện tại nó chỉ là một luồng tàn hồn, nhưng cũng không dễ dàng bị tiêu diệt.
Khi bóng những chiếc vòng tay ập xuống đầu nó, nó cũng vừa nuốt chửng chiếc võng đỏ như máu vào bụng xong, sau đó nó liền giang rộng hai cánh, hút hàn khí băng giá nồng đậm ở xung lại rồi biến thành vô vàn khối nhũ băng, bao bọc xung quanh cơ thể.
Keng keng keng keng…
Liên tiếp những âm thanh va chạm truyền ra, từng bóng ảnh chiếc vòng tay vỡ nát, từng khối nhũ băng cũng tan rã. Đến khi chiếc vòng tay quay trở về tay của mỹ phụ, Băng Phượng không bị thương chút nào, ngược lại vẻ mặt của mỹ phụ thì trở nên xanh mét.
Không có gì khác, chính là Băng Phượng chẳng những nuốt khí linh thiên địa vào trong bụng, mà cả Ma Huyết Ti của nàng cũng không bỏ qua.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã cảm thấy liên hệ giữa bản thân và Ma Huyết Ti trở nên yếu đi không ít, nếu lại kéo dài thêm nữa, chỉ sợ nàng sẽ hoàn toàn mất liên hệ với Ma Huyết Ti.
– Dám nuốt đồ của ta sao, chỉ sợ ngươi tiêu hóa không được thôi!
Mỹ phụ tức giận quát to, lại tiếp tục kết ấn, dường như là đang thúc giục Ma Huyết Ti trong bụng của Băng Phượng tấn công.
Mặc dù chỉ mới giao thủ một chiêu, nhưng với nhãn lực của mình, dĩ nhiên mỹ phụ cũng đã nhận ra, Băng Phượng chỉ có vẻ bề ngoài hoành tráng chứ không phải là thánh linh thượng cổ chân chính, nếu không sao nàng còn dám ở lại đây chứ? Đã sớm xa chạy cao bay rồi.
Thánh linh thượng cổ chân chính, ngay cả cường giả Hư Vương Cảnh ở trước mặt nó cũng không chịu nổi một kích.
Nàng vừa thúc giục Ma Huyết Ti trong bụng của Băng Phượng tấn công, Băng Phượng đã lập tức kêu lên đau đớn, bên ngoài thân thể trắng nõn lờ mờ chiếu ra một luồng sáng đỏ thẫm, có vẻ vô cùng kỳ dị.
Dương Khai cũng không tiếp tục che giấu nữa, ngay khoảnh khắc Băng Phượng xông ra, hắn đã làm xong động tác chuẩn bị ra tay, vừa thấy Băng Phượng kêu to, lập tức hắn liền dẫn theo Bích Lạc phóng ra.
– Quả nhiên là tiểu tử ngươi giở trò quỷ! Kim Thạch ở bên cạnh liền chủ động tiến lên chống đỡ Dương Khai tấn công, chắn ngang đường đi của hắn, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa không có ý tốt nhìn hắn, trong hết sức dữ tợn.
Dương Khai đứng yên không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ngay sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Băng Phượng.
Hắn không thể chỉ huy Băng Phượng làm chuyện gì cả, tàn hồn Băng Phượng chỉ lấy thân thể hắn làm vật dẫn, tạm thời ở lại mà thôi, nếu không phải vậy, hắn hoàn toàn có thể ra lệnh cho Băng Phượng. Lúc này trong lòng hắn vô cùng lo lắng, chỉ sợ Băng Phượng sẽ xảy ra sơ suất gì đó ở chỗ này.
May mà, mặc dù Băng Phượng chỉ là do một luồng tàn hồn biến thành, nhưng cũng hiểu được lúc nào cần lấy, lúc nào cần bỏ.
Sau khi kêu lên chói tai, nó liền há miệng phun ra luồng ánh sáng màu đỏ kia, luồng ánh sáng màu đỏ vừa được phun ra đã lập tức bay đi, lần nữa biến thành hai sợi Ma Huyết Ti, quay trở về trên tay mỹ phụ.
Đây dù sao cũng là bí thuật của một vị giáo chủ Ma Huyết Giáo mất vô số năm mới tế luyện thành, không phải cứ nói tiêu hóa là sẽ tiêu hóa được dễ dàng như vậy.
Sau khi phun ra Ma Huyết Ti, Băng Phượng liền hót dài một tiếng, hóa thành một luồng sáng trắng, bay vọt vào trong cơ thể Dương Khai rồi biến mất.
Cắn nuốt một con khí linh thiên địa đã đủ khiến cho nó hài lòng rồi, nó cần phải mau chóng luyện hóa để tăng cường lực lượng của bản thân, về phần chiến đấu tiếp theo, đã không còn quan hệ gì với nó.
Trong khoảnh khắc Băng Phượng chui vào cơ thể, Dương Khai không nhịn được giật thót mình, chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, cũng may là loại hàn khí này không ảnh hưởng gì lớn đến hắn, nếu không trong giờ phút này hắn chỉ có thể xoay người bỏ chạy mà thôi.
Những biến cố liên tiếp phát sinh trong chớp mắt, khiến mọi người đều gần như không kịp phản ứng.
Hai nữ nhân Băng Tâm Cốc đang trọng thương đứng bên cạnh vũng máu, sau khi nhìn thấy Băng Phượng không ngờ chủ động chui vào trong cơ thể Dương Khai, liền hiện ra vẻ hứng thú, không biết tên nam nhân này cuối cùng có cơ duyên nghịch thiên gì mà ngay cả thứ này cũng có thể chiếm được.
Nếu như các nàng có thể chiếm được Băng Phượng cho riêng mình…
Trong khi đó, vị giáo chủ Ma Huyết Giáo xinh đẹp kia lại đang giận không tả nổi, nghiến chặt hàm răng, hai mắt bốc lửa nhìn về Dương Khai.