Nhiếp Vân cười cười, chỉ về một phương hướng.
– Đúng? Làm sao ngươi biết?
Thấy phương hướng ngón tay hắn chỉ, Từ Thao sững sờ.
– Đi theo ta!
Nhiếp Vân cũng không giải thích mà chỉ cười nhạt một tiếng, chân nhanh chóng dẫn đầu bay vút về phía trước.
Vừa rồi đám người Huyễn Vũ vừa xuất hiện, thì hắn đã để lại trên người đối phương truy tung chi khí, một đường truy tung đến nơi này, chính là phương hướng theo như lời Từ Thao nói, xem ra đối phương hiểu biết về Hồng Nham sơn cũng không kém hơn đám người Nhiếp Vân.
Hồng Nham sơn tuy rằng cực nóng, nhưng mà vẫn có cây cốt trải dài, những cây cối này có màu sắc giống như dung nham, đỏ tươi như máu.
– Đây là Tích Huyết Thụ, có thể chống cự nóng bức, thích hợp với khí hậu ở đây. Truyền thuyết có đồn, mỗi một mảnh Hồng Diệp đều là máu tươi của tổ tiên chiến đấu với Tu La nhuộm đỏ, mang theo ý niệm bất khuất và tư thế cao ngất, oai hùng!
Hứa Hinh Thiến nhỏ giọng truyền âm.
– Ưm!
Nhiếp Vân gật đầu.
Máu tươi tổ tiên nhuộm đỏ đương nhiên là cách nói muốn làm phấn chấn nhân tâm của kẻ thống trị truyền ra, không phải là thật. Bất quá những cây cối này có tính kháng nhiệt cực kỳ tốt lại là sự thực, Hồng Nham sơn này không có nước, nhưng lại có thể ương ngạnh sinh trưởng tới như vậy, khiến cho ngay cả hắn cũng không nhịn được mà phải tán thưởng.
– Một nhánh cây này tùy tiện ném xuống phàm giới, chỉ sợ so với Linh Binh tuyệt phẩm còn cường đại hơn a!
Tiện tay nhặt một nháy cây lên, lấy tay bẻ một cái, Nhiếp Vân không khỏi rùng mình.
Những gốc Tích Huyết Thụ này cứng rắn, tính dẻo dai, đặt ở phàm giới, tùy tiện một cái cành đều cường đại hơn Linh binh tuyệt phẩm, mà ở chỗ này lại chỉ là vì thích ứng hoàn cảnh sinh tồn. Cẩn thận mà nói, tuy rằng Linh giới có vô số bảo vật, linh khí sung túc, nhưng mà lại có nhiều nơi nguy cơ trùng trùng, căn bản không thích hợp cho nhân loại sinh tồn.
– Mọi người cẩn thận!
Lại đi một lát, Tích Huyết Thụ trước mắt càng ngày càng ít, trong không khí lan tràn ra một cỗ khí tức sát phạt, Nhiếp Vân nhíu mày, lập tức quay đầu phân phó.
Trước mặt mọi người là một ngọn núi cực lớn, cao vút trong mây, dựa theo đạo lý mà nói, có lẽ không có nguy hiểm gì, nhưng hắn mà truy tung chi khí của hắn khi cảm ứng tới đây lại đột nhiên… đứt đoạn!
Thiên phú Truy tung sư tuy rằng không nằm trong top một trăm, thế nhưng cũng không yếu, dựa theo thực lực của hắn bây giờ, cho dù là truy tung cường giả Huyền Tiên cảnh thì cũng sẽ không xảy ra hiện tượng đột nhiên đứt đoạn. Chỉ có một giải thích duy nhất chính là đám người Huyễn Vũ tiến vào một không gian khác, là nơi ở trên sơn mạch này không thể nào nhìn thấy được!
Ở chỗ này xuất hiện một không gian khác, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là đám người bọn hắn tiến vào thế giới Tu La.
– Thiên nhãn tìm kiếm!
Nhiếp Vân nhìn về phía truy tung chi khí đột nhiên đứt đoạn, quả nhiên đã khiến cho hắn nhìn ra một tia bất thường.
– Nơi chúng ta cần đi có lẽ là ở trong cái khe núi phía trước, mọi người đi theo ta!
Thả người, Nhiếp Vân chạy về phía trước. Một lát sau, một cái khe suối không lớn hiện lên trước mắt mọi người.
Nước suối thanh tịnh, có bọt khí cực nóng bốc lên, nước chảy giống như là nước đun sôi nước sôi, khiến cho mọi người nhìn vào không khỏi phát lạnh.
– Nhiệt độ rất cao, xung khắc như nước với lửa, cho dù chúng ta có Diễm hỏa chi khí thì cũng vào không được a!
Ngón tay của Từ Thao đặt thử vào nước, ngay lập tức vội vàng thu hồi, sắc mặt có chút khó coi.
Nước suối này không biết từ nơi nào chảy ra, lại chảy đi nơi nào, nóng bỏng vô cùng, giống như nham thạch nóng chảy. Cho dù là cường giả Thiên Tiên tiến vào thì cũng phải mất một lớp da, tuy rằng Diễm hỏa chi khí có thể kháng nhiệt, nhưng mà xung khắc như nước với lửa, nếu như một khi sử dụng… chỉ sợ sẽ làm cho nước suối càng thêm nóng bỏng, khiến cho người ta khổ không thể tả.
Huyễn Vũ là Hàn Băng sư, bản thân Hàn Băng đã là nước, cho nên tiến vào bên trong này cũng không thành vấn đề.