Nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hỏi: “Quỷ Vương của Hoàng Tuyền, tiếp theo ngươi có dự định gì không?”
Ban đầu Cố Thanh Sơn không hiểu, nhưng rồi lại hiểu ra, hắn đáp: “Ta phải độ kiếp trước, sau đó bắt một số người. Về sau có cơ hội, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đánh giết một trận ở Ác Quỷ đạo.”
“Ồ? Vì sao?” Cô gái kia hỏi.
“Ta đã từng gặp qua một thế giới mảnh vỡ Hoàng Tuyền.” Cố Thanh Sơn nhớ lại: “Một số quỷ thần bên trong thế giới đó có quan hệ không tệ với ta, nhưng thế giới mảnh vỡ đó đã bị Ác Quỷ đạo biến thành nhà giam, giam giữ những người phản đối bọn chúng trong chư giới. Huống hồ, Ác Quỷ đạo đã tiến vào chỗ của ta, nhiều lần đối phó với người bên cạnh ta, sớm muộn gì ta cũng phải đối đầu với bọn chúng, kết thúc mọi chuyện.”
Cô gái kia im lặng một lát, hỏi: “Ngươi đã từng gặp qua Ác Quỷ đạo, thế Hang Sâu Vạn Thú thì sao?”
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Cô gái lại hỏi: “Kỷ nguyên Vĩnh Chiến Atula thì sao?”
Cố Thanh Sơn vẫn lắc đầu.
Cô gái tiếp tục hỏi: “Tiên cung?”
Cố Thanh Sơn chỉ có thể lắc đầu.
Cô gái nhìn Tạ Đạo Linh rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
“Hai người các ngươi thật đáng thương.” Nàng ta thở dài nói.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Đáng thương…
Không, giọng điệu, ngữ cảnh, ý nghĩa ẩn chứa bên trong câu nói này hoàn toàn khác biệt với lúc hắn gặp con quái vật.
Bây giờ xem ra, cả hai không nói cùng một việc.
Cố Thanh Sơn hơi hụt hẫng, mở miệng hỏi: “Cô và ta đều thuộc Hoàng Tuyền, vì sao lại dùng giọng điệu thương hại để nói chuyện với ta như thế?”
“Bởi vì ta thương hại ngươi, cũng thương hại cho tất cả thần linh của Hoàng Tuyền.”
Cô gái kia dùng giọng điệu rất lạnh nói tiếp: “Sau khi Lục Đạo vỡ nát, thế giới Hoàng Tuyền chia năm xẻ bảy, sức mạnh của rất nhiều thần linh bị suy yếu đến mức thấp nhất. Nếu không dung hợp mảnh vỡ Hoàng Tuyền một lần nữa, chúng thần Hoàng Tuyền sớm muộn gì cũng sẽ biến thành nô lệ của người khác, giống như ngươi đã thấy qua.”
“Còn ngươi, Quỷ Vương của Hoàng Tuyền, ngươi còn chưa chân chính nhìn thấy thế giới này và thời đại sắp đến kia.”
Giọng nói của nàng ta trầm thấp và chậm chạp.
“Khi ngươi nhận được sự tán thành của thanh quyền trượng này, ngươi đã không còn là phàm nhân nữa. Ngươi đang hưởng thụ sự thờ phụng của người chết, đồng thời cũng phải tiếp nhận trách nhiệm và nghĩa vụ của Âm Phủ.”
“Quỷ Vương, vận mệnh của ngươi và ta quấn lấy nhau, nhưng lúc này ta lại không cách nào băng qua thuật pháp đến bên cạnh ngươi, giúp ngươi vượt qua khó khăn.”
“Cho nên, ngươi phải nghĩ biện pháp sống sót trong tận thế của chư giới này, cho đến ngày mà thời đại mới đến.”
“Đến ngày đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Cố Thanh Sơn nhạy cảm nắm bắt được điều gì đó, lập tức hỏi: “Thời đại mới? Thời đại mới mà cô nói là gì?”
“Thời đại Lục Đạo tranh hùng.”
Cô gái kia nói xong liền đứng thẳng lên, nhẹ nhàng lay động mái chèo.
Chiếc thuyền lá nhỏ trôi đi trong sóng nước cuộn trào, rất nhanh không còn thấy bóng dáng đâu.
Con sông Vong Xuyên cũng dần dần hóa thành hư ảnh, biến mất trên bầu trời của thế giới Lưu Ly.
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại Tạ Đạo Linh và Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn hư không thật lâu, trong lòng cảm thấy như mất mát thứ gì đó.
Đúng vậy, chỉ có nữ tu mới dùng được Vong Xuyên.
Hắn không thể nào vận dụng được sức mạnh tầng cấp Vong Xuyên, cũng không có cách nào gọi mỹ nhân xương khô này trợ giúp hắn chiến đấu với kẻ địch.
Đây cũng chính là sự tiếc nuối trong lời nói của cô gái kia.
Còn nguyên nhân nào khác nữa hay không, Cố Thanh Sơn không biết.
Tạ Đạo Linh nhìn Cố Thanh Sơn, ho khan một cái, nói: “Con đừng cảm thấy tiếc, không phải toàn bộ thần kỹ đều chỉ có nữ tu mới có thể thi triển.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tạ Đạo Linh nói sang chuyện khác: “Đối với chúng ta mà nói, điều đáng tiếc duy nhất trong lần độ kiếp này là để cho tên ác quỷ kia chạy mất.”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Thật ra, con cần phải cảm ơn đám ác quỷ đó. Cũng may bọn chúng dùng tiên pháp cố định thuật pháp này, nếu không, sư tôn lại phải tổn hao lực sinh mệnh.”
Tạ Đạo Linh mỉm cười: “Thời gian cho cuộc chiến này hơi lâu, tiếp theo chúng ta phải gia tăng tốc độ, tranh thủ độ xong kiếp nạn này.”
Hai người nhìn xung quanh.
Đám Atula và Phượng Hoàng vẫn bị đông lạnh trong hàn băng không thể nhúc nhích.
“Sư tôn còn muốn ngồi Phượng Hoàng sao?”
“Được rồi, con Phượng Hoàng đó không cam tâm tình nguyện, cũng không cần cưỡng ép, chúng ta đi thôi.”
Hai bóng người xẹt qua trời cao, bay đến chỗ sâu trên bầu trời.
Trên núi thần Tu Di có vô số thế giới.
Thế giới giăng khắp nơi, kết nối qua lại với nhau, từ chân núi kéo dài lên đỉnh núi không dứt.
Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh thuận gió bay lên.