Hứa Trúc Linh lúc này không để ý nhiều như vậy, cô thở một hơi dài, yên tâm vùi đầu vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.
Vòng tay anh vẫn ấm ấp rắn chắc như cũ, trên người thoang thoảng hương bạc hà, mát lạnh thấm vào ruột gan.
Người đàn ông ôm lấy cô, cánh tay nóng như lửa đốt, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt không hề có tình cảm, giống như là vừa vớt lên từ tảng băng.
Anh nhìn xung quanh, đây không phải là lần đầu tiên anh đến văn phòng Cố Thành Trung, trước đây đã từng dùng thân phận khác để đến, chỉ là anh không hề biết.
Nhưng, thật sự sở hữu là lần đầu tiên.
Tập đoàn Cố Linh, Hứa Trúc Linh, đây đều là của anh, anh có thể muốn làm gì thì làm.
Về phần Cố Thành Trung thật sự, không bao giờ… có thể trở lại nữa.
Tất cả những thứ này vốn dĩ thuộc về anh, anh đoạt về cũng không gì bất thường!
Nhưng anh thật sự rất muốn ngủ cùng với Hứa Trúc Linh, trải nghiệm một chút mùi vị của người phụ nữ của Cố Thành Trung, nhưng anh không ngờ răng Hứa Trúc Linh lại đẩy mình ra, anh còn tưởng có gì sai trái, làm cô không khỏi nghi ngờ.
Hiện tại xem ra, cũng không có.
Anh cũng không gấp, anh thích lừa gạt cảm giác của mọi người, xem bọn họ xoay quanh đùa giốn, thật đúng là thú vị.
Khi hai người đang âu yếm, Khương Anh Tùng xuất hiện, nhắc nhở Hắc Ảnh cuộc họp tiếp theo.
“Anh đi bận việc anh đi, em muốn quay lại nhà hàng.”
“Không thể vì anh mà ở lại sao?”
“Đừng quậy nữa, anh luôn chú trọng công việc mà.”
“Vậy buổi tối anh đến tìm em được không? Rất nhớ em.”
Anh chân thành nói, nhìn vào mắt cô.
Khuôn mặt Hứa Trúc Linh bị ánh mắt thiêu đốt của anh làm cho nóng lên, trước kia cũng chưa từng thấy Cố Thành Trung nhiệt tình như thế?