“Tiểu Sơ tử, ngươi vẫn chưa trả lời Bổn cung! Ngươi nói xem Bổn cung có đẹp không?” Quý phi lại chồm người đến, Đoàn Cẩm Sơ không khỏi lảo đảo thối lui từng bước, thận trọng tránh né Quý phi, cũng may tách ra được một khoảng, sợ bị làm khó dễ tiếp, vội vàng nói: “Nương nương xinh đẹp động lòng người, không khuynh quốc, cũng khuynh thành, dung mạo tư sắc chim sa cá lặn! Còn Bát Vương gia đối với nô tài, chỉ là loại tình cảm chủ tớ!”
“Đó là đương nhiên!” Quý phi nghe vừa lòng, môi đỏ mọng nhếch lên, rồi lại chuyển mắt cười nói: “Ha ha, tiểu Sơ tử, Bát Vương gia luôn luôn lạnh nhạt, nhưng đối với ngươi lại thật đặc biệt như vậy! Có thể nào hắn thích…… Thái giám?”
“Ách, nương nương sao lại nói thế, Bát Vương gia là nam nhân, đương nhiên là phải thích nữ nhân, sao có thể thích thái giám được?” Đoàn Cẩm Sơ cười gượng, thần sắc có chút mất tự nhiên nói.
“Vậy sao? Nếu là nữ nhân như Bổn cung thì thế nào?” Quý phi ý cười không giảm, tròng mắt đen bóng lấp lóe tia dị thường, Đoàn Cẩm Sơ nhận thấy, lại có loại…… cảm giác kỳ dị?
Bất chợt một ý nghĩ khác thường nhập đại não, chẳng lẽ nữ nhân này nhận thấy hoàng đế tuổi già, tâm cơ thâm trầm dự mưu quyến rũ quân vương kế vị? Chẳng lẽ nữ nhân phóng đãng này muốn……
Trời ạ!
Đoàn Cẩm Sơ không khỏi đưa tay vỗ vỗ lên trán, vội lắc đầu nói: “Nương nương, kỳ thật Bát Vương gia không được hoàng thượng cưng chìu rất nhiều năm, gần đây hoàng thượng có nhắc tới, cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện cũ thôi.”
“Ha ha…… Tiểu Sơ tử, mánh khóe của ngươi đối với Bổn cung là vô dụng! Bổn cung hỏi ngươi, hôm nay ngươi đến Bảo Nguyệt cung, Bổn cung với ngươi đã nói chuyện gì?” Quý phi che miệng cười khẽ đứng lên, ánh mắt trông như tùy ý đơn giản, nhưng lại giấu diếm sắc bén.
“Nói về chuyện hoàng……” Đoàn Cẩm Sơ vừa nhắc đến chữ kia, chợt hốt hoảng nín bặt, nàng cũng không phải là ngu ngốc, tài năng nắm giữ địa vị ở lục cung hỗn loạn như thế, sao có thể là người đại ngốc nghếch được? Nếu nàng còn muốn còn sống ra khỏi Bảo Nguyệt cung, không bị ám hại, chỉ có…… Nghĩ đến đây, vội cong gối quỳ xuống, “Hồi bẩm nương nương, nô tài thích kể chuyện cười, nương nương tâm tình phiền muộn, đặc biệt tuyên nô tài đến kể chuyện cười giải buồn mà thôi!”
“Vậy sao? Ha ha, đúng vậy, Bổn cung hôm nay muốn nghe chuyện cười, tiểu Sơ tử, nếu sau này tâm tình Bổn cung không tốt, sẽ lại tuyên ngươi tới, hôm nay cứ như vậy thôi, ngươi lui ra đi!” Quý phi ngồi trở lại ghế quý phi, vẻ mặt trang trọng, khóe miệng yếu ớt giương nụ cười.
“Dạ, nô tài cáo lui!”
Đoàn Cẩm Sơ đứng lên, khom người lui về phía sau, Quý phi trong mắt phóng đầy ý cười, khinh bạc một tiếng, “Bát Vương gia ư? Ha ha……”
Tất tả chạy khỏi Bảo Nguyệt cung, Đoàn Cẩm Sơ mới đi được hai bước, lại nghe một tiếng gọi khẽ dưới tàng cây bên hàng liễu truyền đến, “Tiểu Sơ tử!”
Chuyển mắt qua nhìn, Đoàn Cẩm Sơ thoáng ngẩn ra, “Tiểu Thuận Tử ca!”
“Đi! Chúng ta về kính sự phòng trước đã!” Tiểu Thuận Tử thò người ra, kéo tay Đoàn Cẩm Sơ bước nhanh về phía trước.
Trở về nhà, Tiểu Xuyên Tử còn đang ngủ trưa, Tiểu Thuận Tử đóng cửa lại, liếc mắt sang Tiểu Xuyên Tử một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Sơ tử, Quý phi đối với ngươi như thế nào? Nàng tìm ngươi làm gì?”
“Ách……” Nghe nhắc tới Đoàn Cẩm Sơ lộ vẻ chán ghét, đen mặt nói: “Nữ nhân kia ghê tởm muốn chết, huynh mang thùng nước đến, ta muốn rửa tay ngay, đúng rồi, huynh cũng muốn rửa phải không! Bẩn muốn chết!”
Ánh mắt Tiểu Thuận Tử lóe ra, gật gật đầu, “Được, ngươi chờ một chút.” Nói xong, liền bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Theo yêu cầu của Đoàn Cẩm Sơ, Tiểu Thuận Tử rửa tay ba lần, bản thân nàng cũng rửa tay năm lần, lúc này mới chịu thôi, sau đó vẻ mặt hung dạng trừng mắt nhìn Tiểu Thuận Tử, “Nữ nhân kia thường xuyên ăn đậu hủ huynh như vậy sao? Huynh thấy thế nào? Giống như là vui vẻ lắm vậy!”
“ta…… Làm nô phải giả như vậy, chủ tử muốn như thế, chúng ta dám nói không hay sao?” Tiểu Thuận Tử ngước mặt lên trời, thản nhiên nói.