Hạ Nhi một đôi cánh tay mềm yếu như không xương leo lên bả vai rắn chắc, kéo sát khuôn mặt Khương Tình vào mình, môi đỏ mọng hé mở, đầu lưỡi nhỏ nhắn vươn ra liếm lên khoé môi tinh xảo của Khương Tình, giọng nũng nịu vô hạn câu dẫn:
“Đừng nhịn nữa, em muốn…”
Khương Tình bật cười, ôn nhuận như ngọc, xuân ý trong đáy mắt tràn ra tầng tầng lớp lớp như những cánh hoa sen trắng đang nở rộ.
“Tôi biết mà…. Bảo Bối.”
Giọng nói khàn đi vài phần, ngay lập tức không kiềm chế động hai ngón tay bên trong huyệt nhỏ.
“Ah~… nữa đi…”
Tiếng rên yêu kiều lại vô cùng mê người, giống như muốn câu lấy trái tim nữ nhân đối diện.
“Hạ Nhi! Nói yêu tôi…”
Giọng nói ôn nhuận mang nồng đậm ý cười trong trẻo, hơi thở nóng bỏng thả vào chóp mũi Hạ Nhi.
Cô gái nhỏ thanh thuần lại gợi dục, giống như một quả đào mọng nước không ngừng rên rỉ nỉ non dưới thân Khương Tình, chân dài trắng nõn nâng lên, vòng qua vòng eo thon gọn săn chắc của Khương Tình, giống như cực hạn đòi hỏi, muốn Khương Tình càng mạnh bạo yêu thương, mạnh bạo chiếm giữ lấy, môi đỏ mọng kề sát bên sườn mặt trắng nõn tuyệt mỹ, phun ra từng đợt nhiệt khí:
“Em yêu chị, Tình ah~.”
Thanh âm nũng nịu lả lướt, vành tai Khương Tình lập tức tê tê dại dại.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh bên trong huyệt nhỏ không khống chế được mà gia tăng tốc độ ra ra vào vào, cắm rất sâu lại rút ra rất nhanh, thân thể Hạ Nhi đung đưa lay động theo từng nhịp đẩy không chút tiết chế của Khương Tình.
“Tôi sẽ làm em chết trên giường mất. Bảo Bối.”
Khương Tình vừa dứt lời liền hôn xuống, công chiếm khoang miệng mềm yếu của Hạ Nhi. Đầu lưỡi tiến vào giữa hai cánh môi đỏ, dễ như trở bàn tay xâm nhập đến chỗ sâu trong gốc lưỡi, hôn cuồng nhiệt đến mức Hạ Nhi cả người tê dại, ngửa đầu lên đón nhận, nước bọt từ khoé miệng lập tức tràn ra.
Khương Tình đưa đầu lưỡi liếm lên chất lỏng mị hoặc óng ánh kia, chậm rãi cúi đầu di chuyển xuống cần cổ trắng nõn yếu ớt, há miệng cắn mút, để lại từng đoá phấn hồng nở rộ, lại chậm rãi di chuyển tới bầu ngực đang lay động như sóng gợn, phập phập phồng phồng vì động tác mạnh bạo bên dưới huyệt nhỏ.
Khương Tình không thể tự chủ, há miệng ra ngậm lấy đầu nhũ hoa của Hạ Nhi, đầy kỹ xảo mà nhanh chóng liếm láp, ngậm mút.
“Ah~ em chết mất…”
Hạ Nhi bị kích thích đến mức huyệt nhỏ chảy ra rất nhiều nước, huyệt động bên trong bị hai ngón tay Khương Tình cưỡng ép căng ra, một ngón tay nữa lập tức chen vào trong, trướng đến muốn rách, lại khoái hoạt yêu thích không nói nên lời.
“Nữa… Tình ah~”
Khương Tình cử động ba ngón tay đâm vào rút ra ở miệng huyệt non mềm càng lúc càng mạnh bạo, môi lưỡi ngậm cắn đầu nhũ hoa hồng nhuận đang ***** ****, dùng sức một chút.
“Hah.. ah~ Em muốn chết rồi…”
Tiếng rên rỉ uỷ mị lại nhỏ vụn giống như mèo con, tràn ngập quanh quẩn, gãi vào tim phổi.
Khương Tình càng thọc vào rút ra cực kỳ mãnh liệt, tần suất nhanh lại mạnh bạo gấp rút.
Hạ Nhi nằm dưới thân ánh mắt đã mất đi tiêu cự, cái miệng nhỏ hé ra, thở dốc dồn dập không thể dừng lại.
“Tình… ahhhhh…”
Bên dưới huyệt nhỏ co bóp dữ dội, bên trong lập tức tuôn trào mật dịch nóng hổi.
Ba ngón tay Khương Tình vẫn không dừng lại, còn mạnh bạo đâm vào rút ra càng nhanh hơn, thân thể Hạ Nhi run rẩy, hơi cong người lên cắn chặt môi đỏ mọng, mười ngón tay nắm lấy ga giường trắng muốt.
Cao trào mạnh mẽ đánh tới khiến Hạ Nhi thở không nổi, vô lực hít vào từng ngụm từng ngụm dưỡng khí, mái tóc nâu nhàn nhạt rối tung, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận một mảng, hạ thân vẫn còn co rút siết chặt lấy ba ngón tay Khương Tình ở bên trong.
Khương Tình nhả nụ hoa đã đỏ ửng trong miệng ra, liếm liếm khóe môi, khàn giọng cười ôn nhuận tao nhã:
“Nữa không?”
Hạ Nhi vô lực buông thõng tay xuống giường, ngay cả sức để nhấc tay cũng không có.
“Đủ… đủ lắm rồi.”
Giọng nói vạn phần uỷ mị lại yếu ớt.
Khương Tình bật cười, chậm rãi rút từng ngón tay bên trong huyệt nhỏ ướt đẫm.
Hạ Nhi đỏ mặt, hai má ửng hồng, lông mi dài run rẩy, đôi mắt mờ mịt hơi nước dần mở ra.
“Tôi ôm em ngủ. Bảo Bối.”
Giọng nói ôn nhuận khàn khàn.
Khương Tình đưa tay kéo Hạ Nhi vào ngực, vòng tay ôm lấy cô, bàn tay mềm mại trắng nõn chậm rãi vuốt ve sau lưng cô, nhẹ nhàng lại ôn nhu tinh tế, giống như đang ôm trong lòng một bảo vật trân quý nhất trần đời.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, môi đỏ mọng hôn lên môi Khương Tình một cái, cười ngọt ngào vòng tay ôm lấy eo Khương Tình, nằm gọn trong lòng nhắm mắt lại.
“Ngủ ngon. Tôi yêu em.”
Giọng nói trầm khàn cực thấp, nhẹ bẫng như không khí lại đánh mạnh vào lòng Hạ Nhi, trái tim nhỏ bé đong đầy cảm giác hạnh phúc cùng thoã mãn.
“Em cũng yêu chị. Ngủ ngon.”
Căn phòng trong chốc lát truyền ra tiếng hít thở đều đều, nhẹ nhàng nhợt nhạt, phảng phất tựa như lông mao chọc chọc đều đều trong lòng Khương Tình.
Ngón tay Khương Tình ở sau lưng Hạ Nhi bất chợt cử động, quấn lấy một lọn tóc nâu dài đang xoã tung trên giường, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Hạ Nhi, giọng thì thào cực thấp:
“Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi thêm lần nào nữa. Nhất định.”