Cô gật dù dựa vào vai cậu tiếp tục ngủ, Âu Thành Triệu cũng rất thoải mái mà ôm sát để cô dựa vào người mình. Cậu biết được hôm nay Lạc Ân Nghiên không được khoẻ nên cả quảng đường đều rất lo lắng cho cô, nhất là khi Lạc Ân Nghiên ngủ mê man không tỉnh dậy.
Ngồi trên xe gần 1 tiếng thì cuối cùng xe cũng dừng trước Lạc gia. Hai ông bà ngồi trong nhà vừa nghe tiếng xe liền vui mừng ùn ùn chạy ra để đón. Miệng hai người ai nấy đều cười đến không khép lại được, đang tính chuẩn bị lên tiếng thì lại trừng mắt ngạc nhiên.
Âu Thành Triệu xuống xe trên tay còn ôm thêm bóng dáng nhỏ bé của người con gái đi xuống. Lạc Ân Nghiên đã ngủ say đến mức không biết trời trăng mây gió gì, thoải mái dựa vào lòng Âu Thành Triệu ngủ ngon lành.
Giai phu nhân thấy vậy thì lo lắng không thôi, bà nhanh chóng đi lại dáng vẻ hoảng hốt.
“Làm sao vậy? Làm sao mà con lại ôm con bé như thế”
“Cô ấy có lẽ đã bệnh rồi bác, cả chuyến bay đều ngủ như vậy” Âu Thành Triệu bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy con mình như vậy ai mà không lo lắng cho được cơ chứ, ngay cả Lạc Minh Đông cũng không giấu nỗi sự hoang mang trong đáy mắt. Không suy nghĩ nhiều ông liền lập tức gọi bác sĩ gia đình tới để khám xem tình hình của con gái mình.
Trong khoảng thời gian ấy Âu Thành Triệu cùng cha mẹ cô đưa Lạc Ân Nghiên lên phòng nghỉ ngơi. Mỗi phút mỗi giây Âu Thành Triệu đều dính bên người cô, ngồi chăm sóc từng li từng tí, lâu lâu lại đưa tay lên sờ trán xem nhiệt độ cơ thể có bị tăng hay không.
Lúc này Giai Ánh Tuyết bưng hai ly nước cam đi vào, đồng thời cũng lên tiếng hỏi.
“Con có nói cho Ngọc Nhi biết là về tới Mĩ rồi chưa?”
Nghe giọng nói hiền từ của bà Âu Thành Triệu quay phắt lại lập tức đáp.
“Con đã gọi điện rồi ạ! Tí nữa họ cũng sẽ qua đây liền ạ”
“Vậy à? Chắc là nghe con bé bị bệnh phải không?”
“Vâng” Âu Thành Triệu đáp.
Hơn gần nửa tiếng sau bác sĩ gia đình của Lạc gia đã đến, cũng vừa hay Âu Việt Minh và Lê Ngọc Nhi tới nơi. Cả bốn người đều ở dưới phòng khách chờ đợi bác sĩ khám, chỉ riêng Âu Thành Triệu lo lắng cho cô nên đã đứng bên ngoài cửa phòng kèm cặp.
Cậu đi qua đi lại trước cửa phòng với dáng vẻ lo lắng không thôi.
“Cạch”
Cửa phòng được mở ra, ông bác sĩ đứng tuổi đi ra bên ngoài với khuôn mặt vô cùng tốt. Nụ cười treo trên khuôn mặt người đàn ông, ông ta vỗ vai cậu một cái rồi lên tiếng.
“Hay da chúc mừng cậu trai trẻ”
Âu Thành Triệu vẫn chưa hiểu ra vấn đề, cậu nhíu mày khó hiểu.
“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì cơ? Cô ấy sao rồi có phải bị bệnh không?”
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ của cậu ông bác sĩ không kiềm được mà cười thành tiếng. Bất lực vừa lắc đầu vừa giải thích cho Âu Thành Triệu.
“Bệnh cái gì chứ, cô bé không có bị bệnh gì hết”
“Chứ tại sao cô ấy lại mệt như vậy?”
Ông bác sĩ thở dài.
“Tên ngốc nhà cậu, như vậy mà cũng không nhận ra sao, có phải dạo này con nhóc hay có chứng nôn oẹ không?”
“Đúng vậy!” Cậu thẳng thắng trả lời.
“Trời đất ơi! Không lẽ cậu ngốc tới nỗi không nhận ra con bé đang có thai hay sao?”
Dứt lời Âu Thành Triệu gật gù “À” một tiếng như là đang hiểu song đột nhiên lại ngẫm lại lời nói của ông, cậu bất ngờ trợn trừng hai mắt, miệng há hốc không nói thành công, môi mấp máy.
“Cái……… Cái gì cơ?”
“Còn cái gì nữa, cô bé là đang có thai nên mới có dấu hiệu ôm nghén như vậy. Thai phụ nên việc mệt mỏi và ngủ nhiều cũng là việc đương nhiên nên cậu không cần phải quá lo lắng. Chỉ cần cho con bé ăn vài món bổ dưỡng và mua thêm thuốc bổ có lợi cho mẹ và bé uống thì sẽ ổn thôi. Cố gắng trải qua một khoảng thời gian ốm nghén như vậy sau này sẽ tốt hơn thôi”
Dừng một chút ông bác sĩ nói tiếp.
“Tôi nói đến đây chắc cậu hiểu rồi chứ hả? Bây giờ cứ để con bé nghỉ ngơi đi, tỉnh dậy cho ăn một chút cháo trắng thôi, thai phụ rất nhạy cảm với mùi hương như cá hay mấy thứ tanh tanh nên hạn chế làm mấy món cầu kì. Tôi sắp có cuộc phẫu thuật ở trên bệnh viện nên không nán lại lâu, cậu vào với con bé đi tôi xin phép về trước”
Nói xong mặc cho Âu Thành Triệu đang đứng đơ người ở đó người đàn ông đã vượt qua cậu đi xuống dưới lầu. Vừa thấy ông đi xuống cả bốn người ở dưới phòng khách liền đứng bật dậy thay phiên nhau hỏi lấy hỏi để.
Ông bác sĩ chỉ mỉm cười từ tốn lắc đầu rồi nói.
“Mọi người lên hỏi cậu trai trẻ đi, tôi vừa nói với cậu ấy rồi”
Đến khi người bác sĩ rời khỏi nhà, bốn người ai nấy đều nhìn nhau với ánh mắt ngơ ngác. Sau đó không suy nghĩ liền nối đuôi nhau chạy lên phòng Lạc Ân Nghiên.
Lúc này trong phòng chỉ có mỗi Âu Thành Triệu ngồi đó. Cậu ngẩn ngơ như đang ở trên mây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ chưa có dấu hiệu nhô lên kia, khoé môi đã hơi hơi cong lên, nếu không ai để ý sẽ không biết cậu đang vui vẻ đến nhường nào. Âu Thành Triệu đặt bàn tay thô ráp của mình lên cái bụng nhỏ của cô, vui mừng lẩm bẩm tự nói chuyện.
“Cuối cùng con yêu của cha đã xuất hiện rồi……..”