Rèm của đại trướng bị vén lên từ phía ngoài, một bóng ảnh tinh tế yểu điệu bước đến. Đi qua bình phong thêu Hổ Khiếu Sơn Lâm, trong đại trướng xuất hiện một nữ tử một thân cung trang màu hồng, đôi mày thanh mảnh không vẽ mà đen, môi anh đào không tô mà đỏ thắm, dung mạo tinh xảo không tìm ra một nét không hài hòa . Sóng mắt nhẹ nhàng vừa chuyển , mang theo điểm điểm tinh quang khiến cho người ta không khỏi say mê đắm chìm trong đó. Cho dù Lôi Đằng Phong rất chán ghét nàng, nhưng khi nàng đưa ánh mắt nhìn sang lại không khỏi bàng hoàng trong chốc lát. Thấy ánh mắt sáng ngời của Lôi Đằng Phong, cô gái khẽ nhếch khóe môi nở một nụ cười, chậm rãi tiến lên yểu điệu nói: “Tham kiến Vương gia, Thế tử.”
Trấn Nam Vương nhàn nhạt nhìn nàng, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Hoàng thượng nơi đó không cần đến ngươi sao?”
Cô gái khẽ chuyển mị nhãn, cười nói: “Vương gia cứ nói đùa, Hoàng thượng hiện giờ bệnh nặng trên giường, có Hoàng hậu nương nương bên cạnh là đủ rồi, nơi nào còn cần ta hầu hạ? Chẳng lẽ. . . Vương gia không chào đón ta sao?”
Trấn Nam Vương cười nói: “Sao có thể? Ngươi tới vừa đúng lúc Bản vương có việc cần ngươi hỗ trợ.”
Cô gái cười đến càng thêm vui vẻ, một tiếng cười của nàng khiến cho đại trướng vốn cứng ngắc uy nghiêm nhất thời như nhiều thêm mấy phần thi vị, “Xin Vương gia phân phó, Lung Nhi nhất định vì Vương gia tận lực.” Cô gái này, chính là Khuynh Dung Quý phi Bạch Lung của Tây Lăng, cũng chính là Tô Túy Điệp mỹ nhân đệ nhất của Đại Sở ngày trước.
Lôi Đằng Phong thất thần cũng chỉ là chuyện trong giây phút, thật ra khi bọn họ vừa mở miệng nói chuyện hắn cũng đã phục hồi lại tinh thần, chẳng qua là trầm mặc nghe hai người nói chuyện với nhau. Ánh mắt quét về phía Tô Túy Điệp vẫn tràn đầy chán ghét và khinh thường, dường như hắn đang nhìn một thứ đồ dơ bẩn, nhưng sâu trong đáy mắt hình như có chút giãy dụa. Từ lúc bắt đầu nói chuyện ,Trấn Nam Vương vẫn chú ý thần sắc của nhi tử, thấy hắn như thế không khỏi khẽ thở dài trong lòng. Đằng Phong là con nối dòng duy nhất của hắn, thậm chí cũng là hài tử ưu tú nhất trong hoàng tộc Tây Lăng, đáng tiếc vẫn thua kém Mặc Tu Nghiêu một chút như vậy.
“Vương gia có gì phân phó?” Tô Túy Điệp cười nói.
Trấn Nam Vương tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Lung Nhi vội vã tới đây như vậy, chắc đã biết Mặc Tu Nghiêu đang ở thành Tín Dương rồi chứ?”
Tô Túy Điệp có chút giật mình, đáy mắt thật nhanh xẹt qua một tia bất thường, nhưng rất nhanh đã bị che giấu bởi nụ cười quyến rũ, uyển chuyển nhìn Trấn Nam Vương một cái nói: “Lung Nhi quả thật đã biết Mặc Tu Nghiêu đang ở Tín Dương, nhưng lúc Lung Nhi biết chuyện này đã là lúc đi được nửa đường rồi. Chẳng lẽ ta không thể bởi vì tưởng niệm Vương gia mới đến sao? Quả nhiên trong mắt Vương gia đã sớm không có Lung Nhi.”
Trấn Nam Vương nhàn nhã thưởng thức mỹ nhân tuyệt sắc hờn dỗi trước mắt, cười nhạt đưa tay kéo người gần lại trong ngực cười vang nói: ” Làm sao Bản vương lại không nhớ đến Lung Nhi đây?”
“Vương gia. . . . . .” Mỹ nhân mềm mại không xương dính sát trên người Trấn Nam Vương, nũng nịu lên tiếng.
Sắc mặt Lôi Đằng Phong khó coi nhìn một màn trước mắt, rốt cục vẫn không nhịn được lạnh lùng nói: “Phụ vương, nếu không có chuyện gì nhi tử xin cáo lui trước.”
Trấn Nam Vương buông Tô Túy Điệp ra, nhìn Lôi Đằng Phong lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là mọi việc quá mức khắt khe.”
Nụ cười trên mặt Lôi Đằng Phong thoáng cái đã không còn sót lại chút gì, liếc Tô Túy Điệp một cái nói: “Nhi tử không cần thiết bởi vì một người đàn bà dâm phụ mà khắt khe, chẳng qua là nhìn thấy thì chán ghét thôi.”
“Ngươi! Lôi Đằng Phong ngươi khinh người quá đáng!” Tô Túy Điệp tức giận, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ủy khuất đưa tròng mắt hồng hồng nhìn Trấn Nam Vương, không cam lòng nói: “Vương gia, người nhìn một chút xem, thế tử hắn lại nói ta như vậy. Ta. . . Lung Nhi thật là không còn mặt mũi để sống nữa rồi!”
“Được lắm, hai người các ngươi vừa thấy mặt đã ầm ĩ.” Trấn Nam Vương thu hồi nụ cười trên mặt, cau mày nói. Tô Túy Điệp hừ nhẹ một tiếng, nhìn qua Lôi Đằng Phong sớm đã kiềm chế được. Lôi Đằng Phong nói: “Nếu không có chuyện gì, nhi tử đi trước.
Trấn Nam Vương lắc lắc đầu nói: “Đợi đã, nói chính sự đi. Lung Nhi, chuyện Mặc Tu Nghiêu ngươi có tính toán gì không?”
Tô Túy Điệp khẽ cau đôi mi thanh tú, nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu lên cười duyên nói: “Vương gia có muốn Lung Nhi quay về tìm hắn?”
Trấn Nam Vương cười nói: “Quay về tìm hắn? Ngươi cảm thấy hắn bây giờ sẽ chấp nhận ngươi sao? Khắp thiên hạ còn người nào không biết Định Quốc Vương gia thâm tình với Vương Phi, tình hữu độc chung (trong lòng chỉ có một mình Vương phi) sao?”
Trong mắt Tô Túy Điệp hiện lên một tia oán hận, nhưng khi ngẩng đầu lại chỉ thấy ánh mắt mềm mại quyến rũ như trước , ôn nhu nói: “Vương gia không tin ta sao? Lung Nhi đã cùng Định Vương từ nhỏ lớn lên cùng nhau đấy. Chẳng lẽ ta lại thua kém Diệp Ly ba không kia sao?” Diệp Ly kia trừ có một gia thế không tệ thì còn có cái gì? Không, ngay cả gia thế không tệ cũng nàng ta không có, chỉ có một ông ngoại tốt mà thôi. Đáng tiếc Thanh Vân tiên sinh đã nhiều năm không hỏi thế sự, nàng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Định Vương, là Đại Sở. . . mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ còn không sánh bằng một nữ nhân không tài không mạo ư?
Lôi Đằng Phong khinh thường khẽ hừ một tiếng, rất rõ ràng biểu đạt ý kiến của mình.
Tô Túy Điệp tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, Trấn Nam Vương cười nói: “Sao có thể? Bản vương tuyệt đối tin tưởng Lung Nhi kiếp này chính là đại mỹ nhân tuyệt thế vô song. Làm sao Mặc Tu Nghiêu có thể không bại dưới váy của Lung Nhi.”
Tô Túy Điệp hơi đắc ý ngoảnh mặt hướng Lôi Đằng Phong cười một tiếng, “Vương gia muốn ta làm cái gì?”
Trấn Nam Vương mỉm cười không nói.
“Phụ vương, Mặc Tu Nghiêu có thể mắc câu sao?” Đợi đến khi Tô Túy Điệp rời khỏi đại trướng, Lôi Đằng Phong mới cau mày hỏi.
Trấn Nam Vương nhìn hắn: “Con cảm thấy Bản vương có mê luyến nàng ta sao?
Lôi Đằng Phong lắc đầu, tất nhiên hắn thấy rõ phụ vương và Tô Túy Điệp có chút liên quan, nhưng tuyệt đối không phải là chân tình.
Trấn Nam Vương cười nói: “Nếu Bản vương không trúng chiêu, sao Mặc Tu Nghiêu lại có thể?”
“Vậy phụ vương, để cho nàng ta đi câu dẫn Mặc Tu Nghiêu có phải là đùa giỡn quá mức hay không?” Nếu người đàn bà kia có bản lãnh câu dẫn Mặc Tu Nghiêu, thì sao nàng ta lại có thể xuất hiện ở Tây Lăng?
Trấn Nam Vương cười nói: “Ai nói Bản vương muốn nàng đi câu dẫn Mặc Tu Nghiêu? Có Định Quốc Vương phi tuyệt vời như vậy, Bạch Lung kia chỉ là cái cái bình hoa làm nền thôi.”
Lôi Đằng Phong nhíu nhíu mày, rất nhanh nhướng mày ngẩng đầu nhìn Trấn Nam Vương nói: “Phụ vương có ý định khác .”
“Chẳng qua là muốn nàng ta dời tầm mắt Mặc Tu Nghiêu một chút thôi. Nếu ngay cả chuyện này cũng làm không tốt, thì cũng không còn cần tới nàng ta nữa.” Trấn Nam Vương lạnh lùng cười một tiếng, giọng điệu lãnh khốc vô tình nơi nào còn có nửa điểm ôn nhu sủng ái vừa rồi.