“…Hai người?”
“Rầm.”
Một cái cây gần đó lập tức đổ sầm xuống, cả thân cây bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, mà hung thủ chính là người đứng trước mặt cô.
“Ông…” quên uống thuốc sao?
“Tạ Tuyết, mi biết không, một chai đó ít nhiều cũng cứu được hơn hai mươi người đang trong tình trạng hấp hối đó.” Trác Kim nén giận, nhưng trong lòng thật sự muốn đập cái người tiêu sài phung phí trước mặt mình đây ra bả.
Hồi Di là đồ quý của hiếm, mà đối với cô cứ như thuốc ngoài chợ vậy!
“Ồ.”
“…” Tức chết ông già này!
Sau một hồi chấn kinh vì sự chịu chơi của cô, Trác Kim mới lấy lại được bình tĩnh để tiếp tục tám chuyện.
“Mấy bảo bối kia chắc là ngươi vẫn bảo quản tốt nhỉ.” Trác Kim vui vẻ nói.
“Bay lên trời hết rồi, ta không cản được.” Vân Yến lại suy nghĩ một chút, sau đó đáp lời Trác Kim.
“Rầm.”
Cái cây đáng thương thứ hai đã quy tiên.
Vân Yến: “…” Chúng nó là tự mình bay về trời thật mà!
“Cái con cương thi thúi này.” Trác Kim vuốt mặt, khẽ than một tiếng.
“Thật ra bổn cương thi rất thơm.” Vân Yến nghiêm mặt, còn ngừi ngửi để chứng minh.
Trác Kim: “…” Ừ, ngươi thơm.
Một cương thi một chưởng môn say mê trò chuyện đến khi trời chập tối mới chịu dừng lại.
Trác Kim ngồi dậy vòng hai tay ra phía sau, ra dáng phụ huynh mà tự tin nói: “Tạ Tuyết, hình như ngươi vẫn chưa có phòng trọ, để ta thuê cho ngươi một căn.”
Vân Yến gật gù, sau đó thu ghế của mình lại, đập vào mai Kim Bảo một cái rồi bước đi.
Kim Bảo mau chóng biến nhỏ rồi nhảy trên vai cô, chìm vào giấc ngủ.
Trác Kim tò mò nhìn con rùa trên vai cô nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ chăm chú dẫn đường.
Vì đã rõ thân phận của Vân Yến nên mọi người trong thành đều rất biết điều, lão bản chọn cho cô căn phòng tốt nhất của khách điếm.
Thu xếp xong xuôi, Trác Kim liền đi về với mấy đệ tử của mình.
“Mời Tạ mỹ nhân vào phòng.” Tiểu nhị là người sống lâu trong tu chân giới, nên không hề sợ hãi khi đứng trước mặt cô mà rất nịnh nọt.
Vân Yến không nói gì nhiều, chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi vào phòng.
Trăng sáng như tựa như hòn ngọc lấp lánh, bao phủ một vùng trời, gió luồn qua khe cửa đi vào phòng, lướt qua da thịt non mềm của thiếu nữ.
Vân Yến vứt quần áo của tu chân giới sang một bên, mau chóng thay vào bộ pijama hình chocolate của mình vào, thoải mái leo lên giường ăn chocolate.
Tay áo lửng nên không đủ che phần cánh tay mảnh mai trắng trẻo của Vân Yến, phần cổ lộ ra rõ ràng trông không khí, tóc bạch kim mềm mại xõa bên vai.
Động tác nhai chocolate ngừng lại, Vân Yến hơi ngẩn người, ánh mắt đột nhiên ngưng trệ.
Hình như…
Hướng mắt ra ngoài cửa sổ, đồng tử đen của cô hơi giãn ra.
Bầu trời vẫn đẹp đẽ như thế, dưới phố lại yên tĩnh không một bóng người.
Rất khác với ngày thường.
Có lẽ là do cô.
Hừm…
Thì ra là vậy.
_______
Tại phòng khách của Kết Huyền môn.
Lúc Trác Kim vừa đi về sau khi thu xếp cho Vân Yến xong thì lại bị Vãn Hy triệu tập, mấy chưởng môn khác cũng lục đục đi đến.
Ngoài các chưởng môn còn có một nhóm người mặc áo choàng đen và hai nữ nhân không rõ thân phận.
Chủ trì cuộc họp đột xuất – Vãn Hy nhàn nhạt gõ bàn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn mọi người xung quanh một vòng, giọng nói trong trẻo vang lên: “Ta biết mọi người tò mò về mục đích ta triệu tập mọi người đến đây.”
Ngừng lại một chút, Vãn Hy lại nói tiếp: “Các ngươi cũng đã biết, Tạ Tuyết sau khi ở ẩn vài tháng, cũng đã quay trở lại.”
“Mà theo như ta nghĩ, thời gian để chấm dứt sự ngông cuồng của con cương thi đó đã đến.”
Trác Kim nhíu mày, định đưa tay từ chối tham gia thì bị ánh mắt hung ác của một trong hai nữ nhân không rõ thân phận kia lườm một cái.
“A… Trác chưởng môn hình như có mối quan hệ khá tốt với con cương thi đó.” Vãn Hy nhìn ông, giọng nói có vài phần nguy hiểm: “Vậy nên, hi vọng ông hợp tác một chút với chúng tôi.”
Hai người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện kế bên Trác Kim, đánh ngất ông rồi mang ông đi mất.
Trác Kim còn chưa kịp phản ứng đã ngất xỉu, cả người vô lực ngã xuống.
“Những kẻ kết bạn với con cương thi đó hoặc có ý định bảo vệ nó đều sẽ có kết quả như vậy.” Vãn Hy hiếm hoi mà lộ ra ý cười trên môi.
Mặc dù là nụ cười mỉa mai.
“Kế hoạch sẽ như thế này.” Một nữ nhân đứng bên cạnh Vãn Hy tiến lên, bắt đầu nói.
…