Thẩm Nhiễm đột nhiên có chút ngẹn ngào: “Là do suy nghĩ của thiếp thôi, không liên quan đến những người khác, Chu Dung Cảnh(*), là tự thiếp nghĩ nhiều thôi.”
(*) Dung Cảnh là tên tự của Chu Thuật An.
Chu Thuật An ngơ ngẩn. Một lúc lâu sau, hắn đặt tay lên vai nàng, kéo người lại gần nói: “Vậy nàng cần gì phải gạt ta?”
Thẩm Nhiễm dựa vào vai hắn nói: “Thiếp ở cạnh chàng lúc nào cũng bày ra sắc mặt tốt, nào biết Chu đại nhân lại khôn khéo như thế….” Nói đến đây, thanh âm Thẩm Nhiễm không khỏi nhỏ lại, “Khôn khéo chỗ nào chứ, rõ ràng là không hiểu phong tình.”
Chu Thuật An khẽ cười một tiếng nói: “Ta biết rồi.”
Hắn nhìn chén thuốc trên bàn, cầm lên, múc một muỗng, thổi nhẹ đưa tới bên miệng nàng, “Ta đút cho nàng.”
Thẩm Nhiễm nhận lấy, cười nói: “Thiếp cũng không phải bệnh tới mức không thể tự chăm sóc mình, không cần chàng đút đâu.”
Chu Thuật An vẫn nắm chặt muỗng trong tay, không nhanh không chậm nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là chuyện của hai chúng ta.”
Nghe vậy, đồng tử Thẩm Nhiễm hơi hoảng loảng.
Thật lâu sau, mới mở miệng để
Chu Thuật An đút cho nàng.
Nước thuốc chảy qua cổ họng, không biết tại sao, hốc mắt Thẩm Nhiễm đột nhiên đỏ lên.
Giọt nước mắt như hạt đậu không kiềm chế được mà xoành xoạch rơi vào trong chén.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, nhẹ giọng thẩm thì: “Sao chúng ta không gặp được nhau sớm hơn?”
Chu Thuật An đưa tay lau nước mắt giúp nàng, thấp giọng nói: “Đời này vẫn còn rất dài.”
Lời nói vừa dứt, Thẩm Nhiễm mỉm cười nói: “Nhưng Chu đại nhân đều đã hơn ba mươi rồi mà…”
Ý cười trong mắt Chu Thuật An lan tới đáy mắt, “Chê ta già đúng không?”
*****
Đêm đến, Thẩm Nhiễm ngồi trước gương tháo khuyên tai.
Ánh nến chưa tắt, Chu Thuật An từ phía sau ôm eo nàng nhưng lại bị Thẩm Nhiễm đẩy ra, cự tuyệt nói: “Chờ thêm một thời gian nữa đi.”
“Đã nửa tháng rồi.” Chu Thuật An hôn sau gáy nàng, ngựa quen đường cũ vén y phục của nàng lên, nói: “Nhiễm Nhiễm, là tên lang băm nào nói với nàng chỉ uống thuốc là sinh được hài tử hả?”
Thẩm Nhiễm bị hắn chạm vào, cả người tức khắc mềm nhũn, vừa muốn giải thích đã bị nam nhân nâng cằm, chặn môi.
Hắn dùng đầu lưỡi khiêu khích nàng, hai tay bóp chặt eo nàng nhấc về phía hắn, ôm người đi về phía giường.
Trong nháy mắt, y phục mỗi thứ một ngả.
Mây đen chớp giật, y phục bị nới lỏng, váy sắc hoa bị ném xuống mép giường, nhăn nhúm.
Gió đêm cuồng bạo, tóc mai xoã tung.
Thân thể mềm mại phủ một tầng mồ hôi, tay chân đung đưa, mùi hương ngọt ngào quanh quẩn.
Nàng thở dốc, hắn cười khẽ.
Thẩm Nhiễm bị hắn làm buồn ngủ vô cùng, đẩy cánh tay cứng như sắt nói: “Phu quân mau dậy tắt đèn đi.”
Chu Thuật An đứng dậy.
Ánh nến vụt tắt, chỉ còn một mảnh trăng thanh gió mát.
Thẩm Nhiễm nhắm mắt dựa vào ngực hắn, tóc dài đen nhánh tùy ý xoã bên gối.a
Hắn vân vê một lọn tóc của nàng, thanh âm trong trẻo êm ái vang lên: “Sớm biết như vậy ta nên làm người xấu tới cùng, thẳng tay đoạt lấy nàng.”
Thẩm Nhiễm nhắm mắt, nằm trong ngực hắn cười khẽ: “Lời này mà Chu đại nhân cũng dám nói.”
Chu Thuật An hôn lên mắt nàng.
Nếu không phải để ý thanh danh của nàng, ta đâu phải chỉ dám nói thôi…
Khi tiếng thở của hắn dần dần đều đặn, Thẩm Nhiễm lại nói: “Thiếp đang nghĩ, Trường An có phải hơi nhỏ hay không?”
Chu Thuật An nghiêm túc đáp: “Thẩm Đại cô nương đi qua quá ít nơi, nàng đi nhiều một chút mới biết Trường An này phồn hoa, rộng lớn thế nào, nơi này có 110 phường…”
Chu Thuật An còn chưa nói xong, Thẩm Nhiễm đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt giảo hoạt: “Vậy sao thiếp đi chỗ nào cũng gặp được chàng nhỉ?”
Nam nhân nhướng mày, lúc này mới hiểu “nhỏ” trong miệng nàng là có ý gì.
Chu Thuật An bất đắc dĩ thở dài nói: “Cũng có đôi lúc trùng hợp mà.”
Thẩm Nhiễm bĩu môi, nhắm mắt lại.
Người này quả thật tính kế nàng không ít mà.
*****
Lúc Thẩm Nhiễm mang thai đã là hai năm sau, lúc này cũng vào mùa xuân, Chu Thuật An vừa qua ngày sinh thần.
Nguyệt tín của Thẩm Nhiễm vẫn luôn không chuẩn cho nên lần này có chậm trễ nàng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hai tháng trôi qua, trực giác nói cho nàng biết có gì đó không đúng.
Nàng lập tức mời đại phu tới.
Đại phu cười nói: “Phu nhân thật sự có hỉ.”
Thẩm Nhiễm ngây ngốc tại chỗ, hơn nửa ngày sau vẫn không nói được một tiếng, nàng hít sâu một hơi, nói: “Đây là sự thật sao?”
Đại phu nói: “Đương nhiên là thật.”
Thẩm Nhiễm lại nói, “Vậy sao ta không có cảm giác ốm nghén?”
Đại phu đáp: “Triệu chứng này không phải ai cũng có.”
Lần mang thai này của nàng khiến Thẩm Chân cực kỳ hâm mộ. Thịt cá tùy tiện ăn, một chút cảm giác buồn nôn cũng không có.
Thẩm Nhiễm chẳng những không ốm đi, còn mập ra không ít. Lúc Thẩm Nhiễm mang thai được bảy tháng, Chu Thuật An nhất thời lỡ lời: “Hình như nàng mập ra một vòng rồi.”
Bởi một câu nói, Chu đại nhân phải chịu cảnh lạnh mặt ba ngày.
Chu Thuật An không dám tiếp tục trọc nàng tức giận.
Mãi đến khi Chu Húc Hàm chào đời, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng sinh cho hắn một nữ nhi, lớn lên vừa giống hắn lại vừa giống nàng, cực kỳ xinh đẹp.
Thẩm Văn Kỳ đỏ bừng hai mắt, ôm lấy đứa bé, yêu thích không nỡ buông tay.
Thời gian như bóng câu qua khe cửa.
Chớp mắt đã qua 5 năm.
Giữa hè, thái dương treo cao trên đỉnh đầu, mây trắng trôi chầm chậm, hồ nước như bị người rắc lên vụn vàng óng ánh, bươm bướm bay lượn, ve kêu ồn ào.
Thẩm Nhiễm ngồi bên hồ, tiện tay nắm một ít thức ăn cho cá, đàn cá chép đỏ tụ lại, nàng lại khảy làn nước trong veo.
Chu Húc Hàm cách đó không xa chạy tới, “Mẫu thân ơi, mẫu thân có muốn xem chữ con viết không ạ?”
Thẩm Nhiễm quay đầu lại cười: “Mang tới ta xem thử đi.”
Chu Húc Hàm đưa tờ giấy nhăn nhúm ra trước mặt nàng, Thẩm Nhiễm hít vào, bất đắc dĩ nói: “Chữ của con so với cữu cữu con năm đó còn xấu hơn cơ.”
Chu Húc Hàm nhíu mày: “Nhưng cha nói rất đẹp mà.”
Thẩm Nhiễm nhếch mép, “Lời của cha con tốt nhất là không lên tin.”
Chàng ấy chỉ muốn dỗ dành con thôi.
Chu Thuật An vừa hồi phủ thì thấy một màn này.
Một lớn, một nhỏ.
Hắn đi đến đỡ nàng dậy: “Bụng nàng lớn như vậy rồi sao còn ngồi xuống đất thế hả?”
Thẩm Nhiễm nói: “Bây giờ là mùa hè mà… Đá này đều rất ấm đó…”
Chu Húc Hàm múa may chữ viết trong tay, kêu lên: “Cha, cha mau nhìn xem, mẫu thân nói con viết còn xấu hơn tiểu cữu cữu năm đó nữa.”
Chu Thuật An cúi đầu nhìn thoáng qua, thuận miệng ứng phó: “Có tiến bộ, đẹp hơn tối hôm qua rồi.”
Chu Húc Hàm mím môi, nắm lấy góc áo Chu Thuật An, cực kỳ đáng thương nói: “Nhưng… Cái này và cái hôm qua là cùng một tờ mà.”
Nghe vậy, Chu Thuật An theo bản năng sờ lên chóp mũi.
Thẩm Nhiễm cười khẽ ra tiếng.
Bốn mùa luân phiên, Chu phủ từng quạnh quẽ nay đã sớm thay đổi diện mạo. Hồ nước cạn khô đã có cá, nam nhân lẻ loi cô độc cũng có thê nhi.
Gió đêm thổi qua, Chu Thuật An và Thẩm Nhiễm tản bộ trong sân.
Hai người tùy ý trò chuyện.
Đang nói, Chu Thuật An đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía ánh trăng hôn lên trán nàng.
Lá cây xào xạc, sóng nước lăn tăn.
Thiếp từng tiếc nuối vì bỏ lỡ mối tình đầu là chàng, nhưng nghĩ lại bốn năm quá ngắn, quãng đời còn lại thì rất dài.
Từ nay về sau còn đằng đẵng mấy chục năm.
Chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu. Hắn nghĩ.
Hết PN Chu Thuật An x Thẩm Nhiễm.
~~~~~
? Tự dưng hiểu sao mọi người thích cặp này, cơ mà lúc trước đọc convert nên không hiểu mấy, cũng không có nhiều cảm xúc lắm.
? Hết kiếp này. ?