Nhị hoàng tử thấy tam đệ không nói gì mà đơ ra như mất hồn thì liền lên tiếng.
” Thái tử không có ý gì sao?”
Chiêu Phong quay ra như chưa hề giật mình, chàng ấy nói.
” Chuyện này là ngoại giao, chuyện đại sự như vậy thần thấy chỉ chọn đích nữ thôi thì không đảm bảo, chọn thêm một quận chúa nữa thì sẽ ổn.”
Thừa tướng đứng cạnh đại hoàng tử liền nhắm mắt hít thở sâu như đón nhận chuyện rủi đến, vì ái nữ nhà ông ấy chính là quận chúa được sắc phong từ nhỏ, Tần Nhã tính tình bướng bỉnh, từ nhỏ đã rất thích Chiêu Phong, không ai là không biết, Chiêu Phong thấy Tần Nhã trước kia hình như cũng không hẳn là không thích Đàm Nhu nên liền muốn chủ ý đưa Tần Nhã sang đó ở cạnh Đàm Nhu.
Hoàng thượng lại cười.
” Rất hay, một quận chúa và một đích nữ như vậy sẽ rất ổn.”
Chiêu Phong quay qua nhìn thừa tướng, nhị hoàng tử thấy được liền đi lên.
” Có cứng có mềm, Tần Nhã quận chúa chính là một người mạnh mẽ, cùng với một đích nữ dịu dàng, cả hai đi cùng nhau là vô cùng hợp lý, như vậy họ sẽ thấy được hào cảm của chúng ta đối với họ.”
Mọi chuyện đều thuận theo ý của Chiêu Phong, hoàng thượng rất hài lòng, những tưởng con trai mình đã thông suốt hơn, lo nghĩ chính sự hơn, hoàng thượng và hoàng hậu cũng trước kia cũng thấy Chiêu Phong thay đổi lạ lùng khi Đàm Nhu làm như vậy, bây giờ hoàng thượng thấy Chiêu Phong như lấy lại tinh thần cho nên lòng vui khôn xiết.
Người cười cười gật đầu đồng ý với chủ ý đó, rồi định bãi triều cho lui, ai mà ngờ Chiêu Phong lại đứng ra.
” Hoàng thượng, nhi thần có một mong muốn nhỏ nhoi, lần hoà thân này để nhi thần làm chánh sứ, dù gì nhi thần cũng đã từng làm chánh sứ đến Nhị Quốc, đã đi một lần rồi đi lần hai sẽ có kinh nghiệm hơn.”
Hoàng thượng vừa trước đã cười thì bây giờ không còn cười được nữa, nhị hoàng tử thì mỉm cười không rõ ý sao, đại hoàng tử vẻ mặt ngao ngán nhìn đệ đệ.
Ta biết ngay mà, tên tiểu tử đó chắc chắn là bị bỏ bùa rồi, đòi qua đó để gặp cô ta chứ gì.
Hoàng thượng lúng túng nói.
” Nhưng…, chánh sứ có nhiều chuyến đi nhiều kinh nghiệm của chúng ta đâu có thiếu.”
Chiêu Phong không nói gì, mặt lạnh giữ nguyên thế tâu.
Hoàng thượng thở dài.
” Được rồi, muốn đi thì đi.”
Chiêu Phong được như ý nguyện thì cũng không mỉm cười tý nào, chàng nghĩ đến vẻ mặt Đàm Nhu khi gặp chàng sẽ bất ngờ đến cỡ nào.
Hoàng thượng quay về kể lại cho hoàng hậu nghe chuyện thượng triều hồi sáng, hoàng hậu cũng cười trừ.
” Không phải là nó cố chấp sao, ngày xưa chàng cũng vậy đó thôi, cố chấp lấy một dân nữ như ta, thấy con trai của mình như vậy chàng lại không nhớ ra mình hồi xưa cũng như thế sao?”
Hoàng thượng cầm chén trà trong tay lắc nhẹ liền cười.
” Đúng là vậy, nhưng cứ để nó đi vào chỗ địch như thế cũng không hay, thái tử điện hạ là chỗ đứng không tầm thường, cách hành xử như vậy không an toàn cho bản thân nó.”