Thấy mọi người nhìn qua, Tiếu Đằng đạo nhân sắp xếp một chút, thoáng cái đã lựa chọn người dự thi bên hắn.
Đại sư huynh Từ Thao thực lực mạnh mẽ nhất, đã đạt tới La Tiên cảnh trung kỳ, tiếp đó là Lưu Nguyên, Cẩm Điền, bán bộ La Tiên cảnh, về phần Nhiếp Vân và Hứa Hinh Thiến chỉ có thực lực Thiên Tiên cảnh.
Loại thực lực này trận doanh tạo thành so với bên đám người Huyễn Vũ quả thực hoàn toàn kém, chênh lệch không nhỏ chút nào.
– Đây là ngọc bài truyền tống, mỗi người có một cái, một khi gặp được nguy hiểm không thể chống cự, bóp nát là có thể lập tức trở về!
Sau khi chọn lựa người tham gia thi đấu, Tiếu Đằng đạo nhân cười nói.
– Vâng!
Mọi người vươn tay tiếp nhận ngọc bài.
– Được rồi, lên đường đi.
Tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, mọi người cũng không chần chờ mà bước tới truyền tống trận trong Khu Tu tháp, truyền tống trận này nối thẳng tới Hồng Nham sơn, giảm bớt thời gian di chuyển.
Ông!
Truyền Tống Trận rung chuyển. Một lát sau, cảm giác mê muội qua đi, Nhiếp Vân mở to mắt ra.
Xuất hiện trước mắt hắn chính là một mảnh sơn mạch màu đỏ, sóng nhiệt tập kích vào người, còn chưa tới trước mặt, nhiệt khí cuồn cuộn đã khiến cho da đầu người ta run lên, trên người đổ mồ hôi.
– Chúng ta đi trước một bước!
Trong khi đang quan sát địa hình chung quanh, mộttiếng hừ lạnh vang lên. Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn thân đám người Huyễn Vũ được một cỗ hàn khí bao phủ, năm người trong sơn mạch màu đỏ rồi biến mất không thấy gì nữa.
– Huyễn Vũ là Hàn Băng sư, không cần cố kỵ nóng bức ở Hồng Nham sơn, chúng ta không có bản lĩnh này cho nên chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân để chống cự. Đây là đan dược duy trì tiên lực, mỗi người một khỏa, có thể duy trì lực lượng trong cơ thể vận chuyển, bảo trì tinh lực dồi dào!
Thấy đám người Huyễn Vũ rời đi, Từ Thao lấy ra năm bình ngọc, mỗi người một bình, bên trong bình ngọc có một khỏa đan dược tròn vo, linh khí dồi dào, chỉ mới mở nắp bình ra đã khiến cho tinh thần người ta sảng khoái.
Đan dược bổ sung thể lực!
– Không cần thứ này, ta là Diễm Hỏa sư, ta cho mỗi người các ngươi một đạo Diễm hỏa chi khí là không cần sợ hãi nhiệt độ như vậy!
Cũng không tiếp loại đan dược bổ sung thể lực này, Nhiếp Vân vừa cười vừa nói. Đồng thời đầu ngón tay khẽ điểm, vài đạo Diễm hỏa chi khí bồi hồi trên đầu ngón tay hắn, linh động không thôi.
– Diễm hỏa chi khí?
– Không cố kỵ bất luận nhiệt lượng nào? Thiên phú Diễm Hỏa sư xếp hạng thứ hai mươi lăm?
– Ngươi có loại thiên phú này sao?
Nhìn Diễm hỏa chi khí trước mắt, mọi người cả kinh, hai mắt mở to ra nhìn, tràn ngập vẻ mừng rỡ.
Hành tẩu trong hoàn cảnh tràn ngập hỏa diễm như vậy, thiên phú Diễm Hỏa sư mới là sự chọn lựa tốt nhất, so với Hàn Băng sư còn cường đại hơn!
Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Nhiếp Vân còn có được loại thiên phú này, như vậy cho dù không có khôi phục đan dược thể lực thì bọn hắn cũng không cần sợ hãi.
Vận chuyển Diễm hỏa chi khí, lần nữa tiến vào Hồng Nham sơn, tất cả đều mọi người tinh thần phấn chấn.
Có được thiên phú Diễm Hỏa sư quả nhiên không cần cố kỵ nhiệt độ, ngược lại bọn hắn còn cảm thấy song nhiệt từ chung quanh vọt tới có chút thân cận, thoải mái tới cực điểm, thậm chí còn có thể dùng để tu luyện.
Có loại năng lực này mọi người mới biết rõ Diễm Hỏa sư không hổ là siêu cấp thiên phú bài danh trong top ba mươi, một trong thiên phú Ngũ hành. Ánh mắt mỗi người khi nhìn về phía Nhiếp Vân tràn ngập kính sợ, nhất là Nhị sư huynh Lưu Nguyên kia vốn còn muốn tìm cơ hội báo thù, hiện tại hắn đã không dám có suy nghĩ này.