“Chuyện mà nhà họ Triệu chúng ta phải làm chỉ là hỗ trợ lão gia Rết đấu với đối phương cho đến chết, không cần phải giải quyết đối thủ, cứ tiếp tục mài mòn như thế, bào mòn tinh lực của đối thủ, làm tiêu hao thực lực của đối thủ.”
“Đợi đến khi thời cơ thích hợp, nhà họ Triệu chúng ta đã có thể tiêu diệt đối thủ, đánh bại lão gia Rết.”
“Cái này được gọi là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Quản gia nghe xong mới chợt hiểu ra: “Vẫn là cậu cả suy nghĩ chu đáo, là do tôi đã nghĩ quá đơn giản rồi.”
“Được rồi, ông đi xuống đi.”
“Vâng.”
Lúc quản gia vừa mới đi đến cửa, Triệu Hải Nhân lại gọi ông ta: “Chờ đã.”
“Cậu cả còn có gì còn dặn dò?”
“Ông rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì điều tra Giang Nghĩa giúp tôi, xem xem rốt cuộc chiến thần Tu La này có thực lực bao nhiêu, trong tay anh ta có bao nhiêu người. Một ngày nào đó trong tương lai, nói không chừng tôi sẽ phải đối đầu với anh ta, điều tra lai lịch của đối thủ trước thì sẽ có lợi với tôi hơn.”
Quản gia gật đầu: “Tôi hiểu rồi, một lát nữa tôi sẽ cho người đi điều tra, tôi cũng sẽ phái người điều tra biên giới phía tây.”
“Được, ông đi đi.”
“Vâng.”
Biệt thự nhà họ Triệu ở khu Giang Nam.
Bành Á Linh, Đinh Hồng Diệu, Đinh Hoàng Liễu đều đã bị bắt về để quy án.
Biệt thự nhà họ Triệu được trưng dụng tạm thời, Giang Nghĩa ngồi trên ghế salon, một nhóm lãnh đạo ngồi trên từng cái ghế nhỏ, cảnh tượng đó tuyệt nhiên không giống như toàn bộ thành viên khu Giang Nam đang tổ chức cuộc họp, thay vào đó nó giống như hiệu trưởng trường học đang tổ chức một cuộc họp cho các học sinh tiểu học, trông rất là buồn cười.
Nhưng mà không có người nào dám cười.