“Ai đang nói vậy?”, Sở Linh lại nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.
Khụ khụ.
Diệp Thành hắng giọng, hắn cười thần bí với Sở Linh: “Giờ ta sẽ nói với nàng một bí mật quan trogj chính là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông”.
“Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông?”
“Xin chào cô gái, gọi ta Long Gia là được”, Sở Linh còn đang ngơ ngác thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng khi Diệp Thành vừa há miệng.
“Hai người sao lại…”, sắc mặt Sở Linh càng thú vị hơn bao giờ hết, vẻ mặt khó tin.
Nên biết rằng nơi này chính là thành cổ Thiên Thu, cách Chính Dương Tông ít nhất cũng phải cả hàng triệu dặm, thế gian này sẽ không thể có truyền âm thạch nào có thể truyền âm xa như vậy.
Quan trọng nhất đó là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông đang trong trạng thái phong ấn, nơi phong ấn hắn nhất định là cấm địa của Chính Dương Tông, sao có thể liên hệ với Diệp Thành được.
“Đêm trước khi diễn ra trận so tài tam tông, Gia Cát Vũ tiền bối đa lén đưa ta vào cấm địa của Chính Dương Tông”, phía này, Diệp Thành lên tiếng, “vì một số lí do nên ta bị nhốt ở trong đó, vì kéo theo sự chú ý của phía Thành Côn nên Gia Cát Vũ tiền bối chạy đi còn ta bị nhốt lại trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông”.
“Vậy làm cách nào mà ngươi ra ngoài được?”, Sở Linh vội hỏi.
“Nàng hỏi đúng vấn đề rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười, “tiểu gia vận may tốt, Thái Hư Cổ Long bị phong ấn ở đó, là nó đưa ta ra ngoài”.
“Còn có cả chuyện này sao?”, Sở Linh kinh ngạc.
“Chính Dương Tông có đại địa linh mạch”, Diệp Thành lại nói ra một thông tin mà Sở Linh còn vô cùng mới lạ, “trước khi ta được đưa ra ngoài thì đã để lại đó chín phần phân thân, cũng chính vì vậy nên khi quyết đấu với người khác ta luôn được bổ sung sức mạnh liên tục”.
“Chẳng trách, chẳng trách”, Sở Linh coi như hiểu ra nhiều điều.