Tổng phụ trách Giang Nghĩa rất đáng tin cậy!
Biệt thự nhà họ Triệu, thủ đô.
Triệu Hải Nhân ngồi trên cái ghế bằng gỗ lim ở trong nhà, nheo mắt nhìn điện thoại trong tay.
Lần đầu tiên anh ta bị người khác từ chối quả quyết như thế.
Cho dù trước kia người ta có muốn từ chối anh ta thì cũng sẽ vô cùng lịch sự, hơn nữa người dám từ chối anh ta đều là những nhân vật như gia chủ các gia tộc lớn ở thủ đô.
Hoàn toàn không ngờ chỉ là một tổng phụ trách khu Giang Nam nho nhỏ mà cũng dám thờ ơ với anh ta.
Mặc dù Giang Nghĩa là chiến thần Tu La, có được địa vị cao thượng, nhưng người có lợi hại đến đâu thì cũng là người bên ngoài, không phải là người ở thủ đô.
Ở thủ đô, dù quan chức có nhỏ đến đâu thì cũng không phải là thứ mà quan chức ở bên ngoài có thể so sánh.
Triệu Hải Nhân chưa từng gặp phải người nào không cho mình thể hiện như thế.
Anh ta đã tự mình gọi điện thoại, Giang Nghĩa lại không hề coi trọng, haha, đúng là cho thể diện mà không cần.
Quản gia ở bên cạnh bước tới và nói: “Cậu cả, có cần tôi ra mặt đến khu Giang Nam một chuyến không?”
Triệu Hải Nhân khoác tay: “Không cần đâu, đợi đến lúc ông đến đó thì con đàn bà Bành Á Linh ấy đã bị tra hỏi xong rồi. Thôi bỏ đi, những chuyện mà cô ta biết cũng không phải là cái gì quan trọng, sẽ không tạo thành tổn thất lớn cho nhà họ Triệu.”
“Chỉ có điều là làm như vậy, e là thế lực ở cả khu Giang Nam của nhà họ Triệu sẽ bị nhổ cỏ tận gốc.”
“Hay cho Giang Nghĩa, thế mà lại xúc phạm người có quyền thế ở nhà họ Triệu, can đảm đó.”
Ngoài miệng thì không nói trả thù, nhưng mà trong lòng Triệu Hải Nhân đã yên lặng xếp Giang Nghĩa vào danh sách kẻ thù, chỉ cần sau này có cơ hội thì tất nhiên sẽ đẩy Giang Nghĩa vào con đường chết.