“Tiên pháp?” Cố Thanh Sơn không khỏi hỏi lại.
“Đúng, trong Lục Đạo Luân Hồi, Thiên giới là cao nhất, tiên pháp chính là thần kỹ Thiên giới…”
Tạ Đạo Linh lẩm bẩm rồi chìm vào suy nghĩ.
Cố Thanh Sơn không khỏi nhớ lại chuyện cũ.
Trong trận chiến Hoàng Tuyền ngày xưa, hắn đã từng gặp qua thiên thần Thiên giới một lần.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thuật pháp kiểu Thời Gian Ngưng Đọng.
Nhưng, thiên thần đó dường như cũng không phải đến từ Lục Đạo Luân Hồi thật sự, mà là hậu duệ thần linh đến từ thế giới tầng trong…
Nói một cách khác, thế giới Nguyên sơ là Lục Đạo Luân Hồi do thế giới mảnh vỡ Hoàng Tuyền biến đổi thành, trong đó chỉ có Hoàng Tuyền đạo mới thật sự là lục đạo chúng sinh. Những đạo khác – ví dụ như Nhân Gian giới – chính là chúng sinh của Hoàng Tuyền đạo đầu thai, hoặc là Tinh Huy cửu phủ chạy nạn đến đó từ đế quốc Tinh Huy của thế giới tầng trong.
Đám ác quỷ toàn lực thi triển tiên pháp, cố định Vong Xuyên vào hư không, không cho nó bay xuống.
Kẻ duy nhất còn rảnh rỗi chính là chủ nhân của chúng.
– — Thủ lĩnh ác quỷ.
Gã ta lấy ra một đôi găng tay bằng sắt đen nhánh, vừa đeo vừa bước từng bước một về phía Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh.
“Lại là thần kỹ đại thế giới Hoàng Tuyền…”
“Mặc dù chúng ta đã thiết kế cạm bẫy trước, thành công hạn chế sức mạnh của hai con rồng, nhưng dường như chúng ta đã quá coi thường các ngươi.”
Trên người gã ta tản ra sát ý ngập trời.
Cố Thanh Sơn cất Thiên kiếm đang ngủ say vào thức hải, một tay nắm chặt Địa kiếm, một tay nắm chặt Triều Âm kiếm.
Hắn cũng không nói thêm câu nào, thân hình biến mất trong nháy mắt.
Hắn xông lên, lập tức chém xuống!
Kiếm ảnh vô tận màu đen bổ xuống thân người gã kia, phát ra tiếng keng keng.
Bí kiếm, Họa Ảnh.
Cố Thanh Sơn chỉ xuất ra được một kiếm đã phải bay ngược trở lại.
Người đàn ông kia vẫn đứng im, dùng hai tay và áo giáp toàn thân ngăn cản kiếm mang, trên người lại có bảy đạo tàn ảnh bay ra, đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Bảy tàn ảnh này bao vây quanh hắn, những cú đấm sắt thép tung ra dày đặc đến nỗi tựa như tạo thành một bức tường, ép về phía Cố Thanh Sơn!
Hai kiếm của Cố Thanh Sơn hợp lại, một luồng kiếm ảnh to lớn bắn nhanh ra như điện.
Bí kiếm, Thiết Kiếm Hoành Giang!
Kiếm ảnh đâm vào nắm đấm, tiếng nổ tung vang lên.
Cố Thanh Sơn lui về chỗ cũ, tay cầm kiếm nhìn gã ác quỷ.
Chỉ thấy gã ác quỷ vẫn đứng im tại chỗ, chưa hề di chuyển.
Gã ta nói: “Đây chính là kiếm thuật của ngươi? Thật buồn cười! Ngay cả mấy đạo tàn ảnh của ta cũng không ngăn cản nổi, thế mà lại dám đến chiến cùng ta.”
Cố Thanh Sơn nhìn người mình một chút.
Vết thương do mấy chục trường kiếm xẹt qua vẫn còn đang chảy máu.
Đây là kiếm của hắn.
Vì sao?
Cố Thanh Sơn nheo mắt nhìn đối phương.
“Sư tôn, mỗi một mặt nạ ác quỷ của bọn chúng đều có được sức mạnh đặc biệt, được gọi là Diện Chú. Con đoán, vừa rồi chính Diện Chú đã phát huy sức mạnh, tác dụng là dựa vào kiếm quang của con để thúc đẩy tàn ảnh. Còn gã thì dùng tàn ảnh phát động công kích, trả kiếm quang của con về lại trên người con.” Cố Thanh Sơn cẩn thận dặn dò.
Tạ Đạo Linh hơi đăm chiêu, nói: “Xem ra, Diện Chú của gã ta chuyên dùng để khắc chế vũ khí lạnh của người tu hành.”
Gã ác quỷ kia cười rộ lên, khen một câu: “Có ánh mắt đấy. Nghe nói Quỷ Vương của Hoàng Tuyền am hiểu dùng kiếm, cho nên ta mới đặc biệt chọn chiếc mặt nạ này, chính là để giết hắn.”
Gã ác quỷ lên mặt, chậm rãi nói: “Quỷ Vương, vừa rồi là ngươi tự đánh mình, chứ thật ra ta vẫn còn chưa thật sự ra tay…”
Quầng sáng chói lòa màu trắng phát từ người gã, tập trung vào đôi tay sắt.
Trời đất bắt đầu run lên.
Ác quỷ nói: ‘Trước khi các ngươi chết, các ngươi đã có tư cách nghe tên của ta. Nhớ kỹ, người giết các ngươi chính là Thương Vô Chương của Ác Quỷ đạo.”
Tạ Đạo Linh vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: ‘Kiếm thuật không có tác dụng với gã ta, để ta đối phó với gã ta cho. Con hãy nghĩ biện pháp phá giải tiên pháp kia đi.”
Cố Thanh Sơn nhìn bóng tiên nữ cầm kính trên bầu trời.
“Vâng!”
Hắn nói một câu, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Thương Vô Chương cười gằn: “Nằm mơ đi!”
Thân hình gã ta khẽ động, lui về trước mặt đám ác quỷ, ngăn cản Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đột nhiên quay trở lại chỗ Tạ Đạo Linh.
Di Hình Hoán Ảnh.
Tạ Đạo Linh không chút do dự đánh ra một quyền.
Thần kỹ, Thiên Băng!
Ầm!
Một tiếng vang trầm đục, hai thân hình tách ra, thối lui về hai hướng.
Chỉ thấy bảy đạo tàn ảnh bỗng sinh ra từ giữa hư không, hối hả đuổi theo Tạ Đạo Linh, không ngừng vung ra thiết quyền.
Thì ra, không chỉ có vũ khí lạnh, ngay cả quyền pháp cũng bị Diện Chú này khắc chế!
Chỉ một cái mặt nạ ác quỷ nhưng lại có được uy lực như thế.
Vậy thì Ác Quỷ đạo là thế giới không tưởng cỡ nào!