Miêu Nghị vốn không biết nói gì cuối cùng vẫn nói một tiếng với đôi tỷ muội này. Trên thực tế vừa nghĩ tới việc mình thiếu chút nữa chết trên tay An Như Ngọc khiến cho trong lòng hắn đã cảm thấy chán ngấy.
Hai tỷ muội cũng không biết nên nói gì. Sau khi Miêu Nghị quay người rời đi, hai người lại cùng Tần Vi Vi đi theo sau lưng Miêu Nghị.
Ở cửa ra vào, Diêm Tu đang chờ, hắn lên tiếng nói với Miêu Nghị:
– Phu nhân đang ở ngự hoa viên chờ.
Mọi người lại cùng nhau đi tới ngự hoa viên. Vân Tri Thu vẫn mặc long trang như cũ, đang ngồi trong đám kỳ hoa dị thảo hưởng thụ ánh nắng mặt trời, trang sức trên người nàng được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhìn qua rất là rực rỡ. Tuyết nhi, Thiên nhi đứng một bên, hai bên còn có một đám cung nữ đứng đó.
Nhìn thấy Miêu Nghị mặc áo bào màu hồng dẫn đầu đám người đi tới. Vân Tri Thu nở nụ cười tràn ngập thâm ý. Dường như muốn hỏi tư vị tối qua thế nào. Miêu Nghị vuốt vuốt mũi, có chút xấu hổ. Động phòng với người khác trước mắt phu nhân, không xấu hổ mới là lạ.
Bên cạnh Vân Tri Thu còn bày một cái ghế, Miêu Nghị đi tới, ngồi song song với nàng, đồng thời còn tiếp nhận chén trà súc miệng từ tay Thiên nhi.
– Phu nhân.
Ba tân nương đều mặc y phục màu đỏ, đứng thành một hàng ngang hành lễ với Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu quay sang hỏi Miêu Nghị:
– Phu quân, có cần phân lớn nhỏ cho ba người các nàng hay không?
Miêu Nghị biết rõ kế tiếp nên làm gì cho nên hắn im lặng một lát rồi nói:
– Không cần phân lớn nhỏ, về sau có thể gọi nhau như tỷ muội.
Dứt lời, hắn nhìn về phía Âu Dương Lang khẽ gật đầu một cái.
Đôi tỷ muội song bào thai lập tức thở dài một hơi, nếu như phân lớn nhỏ, hai nàng bị sắp xếp ở phía sau cùng thì bọn họ sao có thể chịu nổi.
Cung nữ bên cạnh mang một cái khay ngọc tới, đưa tới trước mặt Âu Dương Lang. Âu Dương Lang lúc này mới nâng một chén trà nhỏ, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Vân Tri Thu, hai tay dâng lên, cung kính nói:
– Phu nhân, mời dùng trà.
Ý tứ khi dâng chén trà này lên mọi người đều biết rõ. Vân Tri Thu thu nhận chén trà uống một ngụm, lại đặt chén trà sang một bên, gật đầu cười nói:
– Lang Lang muội tử vất vả rồi.
Âu Dương Lang nói khách sáo một câu, lui về chỗ. Lại đổi cho Âu Dương Huyên lên dâng trà. Cuối cùng là Tần Vi Vi tiến lên.
Lúc tới phiên Tần Vi Vi, trong mắt Vân Tri Thu nhiều thêm vài phần trêu chọc, khiến cho Tần Vi Vi không chịu nổi.
Một khi dâng trà như vậy chẳng khác nào, Âu Dương Lang, Âu Dương Huyên và Tần Vi Vi tỏ rõ thái độ trước mặt mọi người, đều lấy Vân Tri Thu làm chủ, mà các nàng là thiếp. Vân Tri Thu là chính thất. Sau khi các nàng vào trong Miêu gia sẽ phải nghe Vân Tri Thu.
Kính trà đã xong, ánh mắt Vân Tri Thu quét qua ba người, bắt đầu lên tiếng:
– Đã vào cửa Miêu gia, vậy sau này đều là người Miêu gia. Về sau các tỷ muội đều là người một nhà. Ngàn vạn lần đừng có coi như người xa lạ. Nhưng mà quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Có một ít lời khó nghe ta vẫn nên nói trước. Gả vào Miêu gia, lợi ích của Miêu gia phải đặt lên hàng đầu. Về sau nếu như để cho ta phát hiện ra ai ăn cây táo rào cây sung, bắt cá hai tay, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Dưới mắt ta không cho phép loại người như vậy tồn tại. Mọi người nghe rõ chưa?
Vân Tri Thu bày ra bộ dáng như vậy khiến cho trong lòng ba người rùng mình, đều khẩn trương lên tiếng:
– Vâng.
Vân Tri Thu gật gật đầu, cung nữ bên cạnh hiểu ý nàng, lại mang ba cái ghế dựa tới, mời ba người nhập tòa. Có người dâng trà nước cho ba người.