“Vì sao tiền bối lại nhìn chúng ta bằng vẻ mặt như vậy chứ?”, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc bóng loáng của mình.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng cho Long Nhất một bạt khiến hắn dạt sang bên sau đó đuổi theo Đông Phương Ngọc Linh: “Đông…Đông Phương sư bá, không…không phải như người nghĩ đâu”.
“Thật kì lạ”, phía sau, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc rồi lại bưng mặt rời đi.
Khi đi qua tiểu viên phía Tư Đồ Nam đang ở, hắn tự giác bước vào.
Ôi trời!
Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật mình rít lên vì bọn họ tưởng rằng đây là Lã Hậu.
Phía này, Diệp Thành đã tới cửa biệt uyển nơi Sở Linh ở.
Cuối cùng hắn cũng đuổi theo được Đông Phương Ngọc Linh nhưng sau một hồi giải thích, Đông Phương Ngọc Linh chỉ thở dài và nói hai từ: Ta hiểu.
Lão tử đây một đời anh minh mà!
Diệp Thành day trán, bộ dạng ủ rũ bước vào biệt uyển.
Vừa vào trong, hắn đã trông thấy Sở Linh đang ngồi khoanh chân hít thở dưới gốc cây linh quả.
Thấy vậy, Sở Linh liền xoa tay, hắn bước tới nhưng Sở Linh đang trong trạng thái nhập định, cho dù hắn tới bên cạnh cô cũng không tỉnh lại.
Diệp Thành lấy ra một vò rượu ngồi bên cạnh Sở Linh, tu sĩ khi nhập định thì cũng chính là lúc linh hồn đang trong trạng thái lửng lơ, lúc này kị nhất có người làm phiền, nếu như không ổn thì rất dễ bị tẩu hoả nhập ma và gặp phải tạo nghiệp.
“Sao trông xinh đẹp thế nhỉ?”, Diệp Thành rót rượu nhìn khuôn mặt Sở Linh bằng ánh mắt tận hưởng, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt hoàn mĩ.
Có điều đột nhiên hắn lại trông thấy khoé miệng Sở Linh trào máu, khuôn mặt tái nhợt hẳn.
Diệp Thành lập tức cau mày, hắn mở Tiên Luân Nhãn quan sát cơ thể Sở Linh.
Sau năm giây, Diệp Thành tìm được nguồn cơn vết thương của Sở Linh, đó chính là cấp bậc linh hồn của Sở Linh quá cao nên mất đi cân bằng với sức mạnh của cơ thể, nếu thế cân bằng quá chênh lệch thì rất dễ khiến cơ thể vỡ vụn.