Đoạn đường này đi tới, từng nóc nhà lầu các, từng gian sương phòng, đều là cửa phòng mở rộng ra, bên trong hỗn độn một mảnh, nhất định là bị người cẩn thận tìm tòi qua, cũng không biết có vật gì tốt bị cướp đoạt đi hay không? Tuy nhiên Dương Khai cũng không thèm để ý, hắn lần này xâm nhập Đế Uyển, chỉ vì lấy hai món khác. Hai món đó đều là lúc tiến vào lần trước hắn đã phát hiện được.
Một dạng là Sinh Mệnh Quỳnh Tương, đây chính là một trong tam đại thần thủy bên trong tinh vực, diệu dụng vô cùng, đủ có thể mọc thịt cho xương trắng, làm sống người đã chết. Nhưng đối với Dương Khai mà nói, hắn nhìn trúng nhất, vẫn là chức năng của Sinh Mệnh Quỳnh Tương có thể giúp hắn ngưng luyện Kim huyết tự thân. Lần trước chiếm được một chút Sinh Mệnh Quỳnh Tương pha loảng phẩm, sau khi hắn dùng toàn bộ, hắn cũng đã thu hoạch to lớn.
Nếu có thể chiếm được Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy, vậy thì sự trợ giúp đối với tự thân đương nhiên không cần nhiều lời. Hắn khát vọng đổi toàn bộ huyết dịch của mình thành loại Kim huyết thuần khiết! Thật nếu làm đến một bước đó, vô luận là khí huyết lực tự thân hay là cường độ thân thể, đều sẽ gia tăng thật lớn, không dám nói bất tử bất diệt, cũng là rất khó bị thương nặng.
Còn món thứ hai, dĩ nhiên là khí linh thiên địa ẩn núp trong băng đạo. Cái món đó là do hàn khí thuần khiết biến thành, đã sinh ra linh trí, thánh linh thượng cổ yêu thích nhất. Nghe đồn ở thời thượng cổ, khí linh thiên địa số lượng không ít, nhưng bị thánh linh thượng cổ vồ bắt, cho nên giờ này mới từ từ tuyệt tích.
Một khí linh thiên địa bên trong băng đạo là băng hàn chúc tính, đúng lúc phù hợp khẩu vị của Băng Phượng. Nếu có thể giúp tàn hồn Băng Phượng thôn phệ nó, tàn hồn của Băng Phượng cũng sẽ nhận được sự bổ dưỡng to lớn. Quan hệ đến tương lai của Tô Nhan, Dương Khai đương nhiên sẽ để ý. Chỉ cần có thể lấy được hai thứ đồ này, chuyến đi Đế Uyển coi như là đã gặt hái tốt đẹp rồi, đối với những thứ khác, Dương Khai cũng không phải quá để ý.
Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Khai không ngừng quan sát địa hình bốn phía, cũng ước chừng một ngày sau, hắn vẫn đầu óc mơ hồ. Không gì khác, cảnh sắc bên trong Đế Uyển rất tương tự, hắn cũng không biết mình giờ này rốt cuộc thân ở địa phương nào, lại càng không muốn nói đi tìm khí linh thiên địa hay là Sinh Mệnh Quỳnh Tương trước.
Một ngày nay, Dương Khai cũng quá gió êm sóng lặng, không ngờ không có đụng phải bất kỳ kẻ nào. Hắn nghĩ đến võ giả đi vào chỗ này, hoặc là đã bỏ mình, hoặc là xâm nhập đến vị trí bên trong, khiến hắn muốn tìm người tìm hiểu tin tức đều không có biện pháp. Mà bên trong Đế Uyển, cũng không giống ở bên ngoài, thần niệm có thể khuếch tán ra dò xét bốn phía.
Bên trong này, thần thức bị áp chế ở phạm vi mấy chục trượng bên người, căn bản không thể dọc theo quá xa. Dương Khai lần nữa lấy ra truyền tin la bàn có thể cùng Dương Viêm cùng Tiền Thông liên lạc, rót vào thần niệm bên trong nó. Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, như cũ không phản ứng chút nào. Dương Khai thở dài, hắn bất đắc dĩ bỏ truyền tin la bàn vào trong nhẫn không gian, tiếp tục đi xâm nhập về phía trước.
Ước chừng nửa ngày sau, Dương Khai bỗng nhiên dừng lại bước chân, nghiêng tai nghe ngóng, mơ hồ, hắn dường như nghe đến một chút tiếng đánh nhau truyền đến từ cách đó không xa. Hắn lại cẩn thận lắng nghe một lát, không khỏi thần sắc vui mừng, vội vàng bay chạy tới bên đó. Quả thật có người ở bên đó tranh đấu, hắn càng lại gần, thanh âm kia cùng động tĩnh càng ngày càng rõ ràng.
Chiến trường là bên trong một tòa cung điện, nhân số dường như bộ dáng vẫn chưa nhiều, tối thiểu cũng có chừng bảy tám người, hơn nữa thực lực đều không tính là quá thấp. Từ những động tĩnh đó đến xem, song phương tranh đấu dường như lâm vào một cục diện giằng co, mặc dù có một phe chiếm thượng phong, ưu thế cũng tuyệt đối không quá rõ ràng.
Dương Khai không vội hiện thân, mà là thu liễm khí tức, lặng lẽ lược đến bên ngoài cung điện, chọt rách cửa sổ nhìn thoáng qua bên trong. Hắn phóng mắt nhìn tới, bên trong cung điện, quang hoa của bí bảo cùng võ kỹ nở rộ, thỉnh thoảng lại có bóng người thoải mái phập phồng, hoặc hai người từng đôi chém giết, hoặc tụm năm tụm ba vây quanh tụ chung một chỗ, tranh đấu bất diệc nhạc hồ. Còn có một người, nhìn hình thể là người nữ tử, nằm nghiêng ở một bên, cũng không biết là chết hay sống.
– Lại là bọn họ! Dương Khai nhìn một lát, gương mặt ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới trùng hợp như vậy, mình đi vào bên trong Đế Uyển đụng phải nhóm người thứ nhất, lại còn nhận biết được họ. Càn Thiên Tông đại trưởng lão Mặc Vũ, tông chủ Cố Chân, còn có Thẩm Thi Đào.
Tuy nói Mặc Vũ cùng Cố Chân đều là Phản Hư tam tầng cảnh, trong Đế Uyển coi như là cường giả đỉnh cao. Nhưng Thẩm Thi Đào dù sao chỉ là mới vừa tấn thăng đến Phản Hư nhất tầng cảnh, hơn nữa còn là do tất cả trưởng lão của Càn Thiên Tông liên thủ, thi triển bí thuật tăng tu vi cảnh giới lên, căn bản không thể phát huy ra thực lực của Phản Hư Cảnh.
Nàng ngay cả thế của bản thân cũng chưa ngưng luyện ra. Nhìn lại địch nhân của bọn họ, lại là có bốn người, hai tên Phản Hư tam tầng cảnh, hai tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh, cho nên chiến cuộc nhìn qua, rõ ràng đúng là bên phía Càn Thiên Tông bất lợi. Thẩm Thi Đào cực kỳ nguy hiểm, nếu không dựa vào Cửu Cung Thiên La Tán một bí bảo phòng hộ đắc lực của Mặc Vũ ban cho, chỉ sợ nàng sớm bị sanh cầm hoặc là bỏ mình.
Lúc Cố Chân cùng Mặc Vũ đang cùng địch nhân tranh đấu, lại phải phân tâm tới bảo vệ nàng. Bất quá rốt cuộc là chủ một tông cùng đại trưởng lão, có bí bảo cùng thi triển thủ đoạn không một người nào không khiến người sợ hết hồn hết vía, cho nên tràng diện tuy rằng thoạt nhìn có chút rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập, nhưng thật ra có thể chống đỡ một khoảng thời gian. Trước khi Dương Khai đến đây, bọn họ khẳng định đánh nhau đã lâu cùng với đối phương.
Nếu đã là người mình biết, Dương Khai đương nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan. Huống chi hắn đối Mặc Vũ người ấy ấn tượng không tệ, cùng Thẩm Thi Đào cũng có giao tình. Tuy nhiên Dương Khai cũng gương mặt không hiểu, không rõ vì cái gì người của Càn Thiên Tông muốn cùng bốn người kia đấu nhau bên trong cung điện này, chẳng lẽ trong đấy có chỗ tốt gì hay sao?
Nghĩ như vậy, Dương Khai quan sát bên trong cung điện. Dương Khai nhìn lại một cái, hắn không khỏi cau mày lại, lộ ra thần sắc mừng như điên. Bởi vì ngay vị trí trung tâm của cung điện, có một thứ gì đó với bộ dáng tế đàn. Vật kia thoạt nhìn giống là một khối kỳ thạch, hiện ra màu đỏ tươi, có tâm tạng lớn nhỏ.
Huyết Tinh Thạch! Dương Khai liếc mắt một cái liền nhận ra vật đó rốt cuộc là cái gì. Đó lại là một khối Huyết Tinh Thạch! Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Huyết Tinh Thạch có diệu dụng không nhỏ đối với những võ giả khác. Nó có thể hấp thu máu của võ giả đã chết đi, chuyển hóa thành huyết khí tinh thuần, thời khắc mấu chốt có thể dùng tới trị thương hoặc là bổ sung khí huyết lực.
Nhưng đối với Dương Khai mà nói, Huyết Tinh Thạch lại càng có một chỗ đại dụng, đó chính là dùng để lấp chặc trái tim của Thạch Khổi. Trên Thông Huyền đại lục, Dương Khai tổng cộng chiếm được hai cái thạch phôi của Thạch Khổi, nhưng Huyết Tinh Thạch chỉ có một khối, cho nên sau khi đến U Ám Tinh, chỉ có thể chạm vào một cái Thạch Khổi sinh ra. Nhưng trong không gian Hắc Thư của hắn, còn có cái thạch phôi khác của Thạch Khổi, một mực không thể phá xác ra.
Thiếu hụt ít đi, chỉ là một khối Huyết Tinh Thạch mà thôi. Chỉ cần có thể chiếm được Huyết Tinh Thạch, vậy thì có thể đản sinh ra cái Thạch Khổi thứ hai. Thạch Khổi mạnh mẽ và quỷ bí, Dương Khai so bất kỳ kẻ nào đều biết, Dương Viêm có thể mượn nó tới luyện khí, nó còn có năng lực chiến đấu cực mạnh, Long Huyệt Sơn đánh một trận, biểu hiện của Thạch Khổi cực kỳ bắt mắt.
Bản thân của Dương Khai đã có một cái Thạch Khổi, nếu như nói đưa cho Dương Viêm cái Thạch Khổi thứ hai, nàng nhất định sẽ rất cao hứng. Nha đầu ấy hâm mộ Dương Khai đã rất lâu rồi mà.