“Sư tôn, người nhìn pho tượng này đi, có nhớ được gì hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tạ Đạo Linh ngơ ngác nhìn pho tượng, nói: “Ta có thần kỹ Nhân Quả của tộc Tì Ma Trí Đa La… Nhưng binh khí của Atula Vương này dường như không đúng.”
Trong truyền thuyết, Atula đạo có bốn tộc, tổng cộng có bốn vị tộc vương, theo thứ tự là Bà Trĩ Vương, Khư La Khiên Đà Vương, Tì Ma Trí Đa La Vương, La Hầu Vương.
Pho tượng trước mắt chính là Tì Ma Trí Đa La Vương.
Cố Thanh Sơn rút trường kiếm của mình ra, rồi nhìn binh khí của Tì Ma Trí Đa La Vương.
“Sư tôn, ông ta không nên dùng binh khí này.”
Đó là một thanh pháp trượng, thân trượng thon dài, đầu trượng là cái đầu lâu một sừng.
Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.
Atula cầm quyền trượng của Quỷ Vương Hoàng Tuyền.
Tạ Đạo Linh có vẻ hoảng hốt, bắt đầu khép hai mắt lại, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Cố Thanh Sơn nhảy đến bên cạnh nàng, lấy ra ba thanh phi kiếm, im lặng bảo vệ.
Một lát sau.
Giọng nói mơ màng của Tạ Đạo Linh vang lên.
“Tì Ma Trí Đa La Vương, một trong bốn Tộc vương Atula, đến nhận chức tại Núi thần…”
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, hình như đang tiến vào cảnh giới nào đó.
Cố Thanh Sơn bỗng quơ kiếm chém vào hư không.
Keng!
Tiếng binh khí va chạm vang lên.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía cách đó không xa.
Một người đang đứng trên pho tượng Tì Ma Trí Đa Vương.
Người này mặc trọng giáp, tay cầm trường kích, gương mặt che khuất sau tấm mặt nạ màu vàng, không cách nào nhìn thấy rõ.
Cố Thanh Sơn bảo vệ Tạ Đạo Linh ở đằng sau, quát lớn: “Ngươi là ai? Vì sao lại đánh lén chúng ta?”
“Ngươi cần chi phải biết?” Người kia chậm rãi đáp. “Dù sao các ngươi cũng đã đến núi Tu Di, kết quả duy nhất chính là chết.”
Cố Thanh Sơn đang định nói tiếp, bỗng nhiên có cảm giác rất lạ trong thức hải.
Chân Xích Ma Thương!
Cố Thanh Sơn quyết định lấy Chân Xích Ma Thương ra, để nó trôi nổi trong hư không.
Ma thương vừa mới được cung cấp một thần thông Tự Tại mới – “Quất Ẩn”. Nó lao thẳng đến người mặc giáp nặng, tay cầm trường kích kia.
Nó đang muốn giết chết người đó.
Cố Thanh Sơn không khỏi nhớ đến năng lực của Quất Ẩn.
[Trấn Tà – Quất Ẩn.] [Thần thông Tự Tại đã tiến giai.] [Khi ngài sử dụng thần thông, vũ khí chuôi dài của ngài sẽ thu được hiệu quả “vô hình”, không bị địch nhân có thực lực thấp hơn phát hiện.] [Ngoài ra, thần thông này cũng sẽ trợ giúp ngài trấn áp tất cả tà ác, cưỡng chế chuyển hóa chúng thành sức mạnh bàn nguyên, trả lại cho núi thần Tu Di.]Cố Thanh Sơn nhìn người đối diện.
Quả nhiên, người kia không thèm để ý: “Được rồi, các ngươi lên đường đi.”
Y dùng trường kích gõ vào đầu pho tượng.
Tiếng vang thanh thúy phát ra.
Bốn cánh cửa lớn của miếu thờ mở ra, rất nhiều chiến sĩ mặc chiến giáp tràn vào, nhào về phía Tạ Đạo Linh và Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn sang Tạ Đạo Linh.
Chỉ thấy nàng vẫn nhắm mắt, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“Vừa gặp mặt đã kêu giết, vậy thì chết hết đi.”
Cố Thanh Sơn nắm chặt Thiên kiếm, vung mạnh về phía trước.
Kiếm quang nhàn nhạt bỗng nhiên sáng lên, hóa thành một vầng ánh sáng chiếu rọi cả miếu thờ.
Tiếng vỡ vụn vang lên liên tiếp.
Tất cả chiến giáp đều bị kiếm quang chém vỡ, người mặc chiến giáp cũng biến mất ngay tại chỗ.
Bên trong miếu thờ không còn ai, chỉ còn người đang đứng trên đầu pho tượng ngăn cản một kiếm của Cố Thanh Sơn là vẫn còn lành lặn.
“Nhìn không ra người độ kiếp lần này lại có vài phần lợi hại. Là ta xem nhẹ các ngươi.”
Y thản nhiên nói.
Cố Thanh Sơn mỉm cười.
Vừa rồi, hắn hoàn toàn chẳng dùng lực gì cả.
“Ngươi là ai? Vì sao không nói gì đã vội công kích chúng ta?” Hắn hỏi lại lần nữa.
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa vận pháp quyết, để linh lực quấn quanh Chân Xích Ma Thương.
Pháp quyết khẽ động, Ma thương đột nhiên bị ném ra ngoài.
Người kia hoàn toàn không nhìn thấy Ma thương, chỉ nói: “Bên trong núi Tu Di này, thân phận của ta tôn quý đến cỡ nào, sao có thể tùy tiện nói cho các ngươi biết…”
Xoạt!
Chân Xích Ma Thương đâm thẳng vào lồng ngực của y.
Sức mạnh trấn tà phát động.
Người kia không kịp nói xong đã bị đâm thành vô số mảnh vỡ, tiêu tán giữa hư không.
Tất cả sức mạnh của y đều bị núi thần Tu Di phá mất, sau đó chuyển hóa rồi hấp thu.
Cố Thanh Sơn thở dài, nhìn mảnh vỡ bay tá lả: “Xem ra thân phận của ngươi còn cần cao hơn nữa.”
Chân Xích Ma Thương bay trở về, được hắn nắm chặt trong tay.
Một hàng chữ nhỏ như đom đóm hiện lên trên giao diện Chiến Thần.
[Ngài đã thu hoạch không ít sức mạnh trong cuộc chiến núi thần Tu Di lần này. Hãy không ngừng cố gắng, tranh thủ nhờ sức mạnh của nó để tiếp tục gia tăng thần thông Tự Tại của ngài.]