Thế giới của thần thú chủng tộc càng coi trọng quy tắc “cá lớn nuốt cá bé” hơn so với thế giới nhân loại, cho nên mặc dù nghe nói hành động của hoàng huyền chi bá đạo hung ác như thế, nhưng đại đa số người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
cái gọi là “mang bảo vật có tội”, Cửu U tộc lại sinh ra một cái siêu cấp huyết mạch hiếm thấy như vậy tất sẽ dẫn tới thèm muốn, hơn nữa, nếu lẳng lặng phát tải thì cũng thôi, đằng nảy hết lần này đến lần khác muốn trưng ra, hiện giờ đã lọt vào mắt hoàng huyền chi, đời nào hắn có thể để cho ngươi dễ dàng trốn mất.
mà trên đỉnh núi cách đó không xa, dường như cũng nhận ra đủ loại ánh mắt này, sắc mặt Thiên Hoang tộc trưởng cũng có chút khó coi.
ở sau thiên hoang là Cửu U, nàng hôm nay toàn thân mặc huyền y bó sát người, quần dài phác họa lấy đôi chân dải mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn có đường cong động lòng người, vẫn quật cường mím chặt đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn như thường lệ.
So sánh với sắc mặt khó coi của thiên hoang thì thần sắc của nàng bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là đôi tay hơi nắm chặt, lộ ra một chút gợn sóng trong lòng.
“Lục lão, lần này, cũng chỉ có thể nhờ cậy ngài”. Thiên Hoang thờ một hơi thật dài, nói với một vị lão giả áo xám bên cạnh, vị lão giả này chính là vị thiên chí tôn duy nhất của Cửu U tộc bọn họ, vốn đang bế quan, nhưng vì chuyện của Cửu U nên cũng không thể không mời ra.
chỉ có điều,thực lực của vị trưởng lão Cửu U tộc này chẳng qua mới chỉ linh phẩm hậu kỳ.
Lão giả áo xám nghe vậy, khuôn mặt già nua cũng hiện lên vẻ khổ sở, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói: “Tộc trưởng yên tâm đi, lão phu sẽ dốc toàn lực để bảo vệ Cửu U, có điều…ta có lẽ cũng không phải đối thủ của hoàng huyền chi”
Thân thể thiên hoang tộc trưởng hơi run rẩy, hắn làm sao lại không biết, hoàng huyền chi kia hiện giờ đã có thực lực tiên phẩm sơ kỳ, sức chiến đấu không tầm thường, nghe nói đã từng có cường giả cũng là tiên phẩm sơ kỳ bỏ mạng trong tay hắn, chiến tích như thế, có thể nói là vô địch.
“Lục lão cũng không cần liều mạng cùng hoàng huyền chi, chỉ cần lúc đó trong hóa thần trì, mang Cửu U tách xa hắn, tốt nhất kéo dài một chút thời gian, sau đó nhân cơ hội mang Cửu U ra”. Thiên Hoang tộc trưởng an ủi nói.
“Lão phu sẽ tận lực”. Lục trưởng lão gật đầu một cái, chợt hắn hít sâu một hơi, gương mặt già nua hiện lên vẻ quyết đoán, đối với việc phượng hoàng tộc hùng hổ dọa người, trong lòng hắn cũng cực kỳ tức giận, hôm nay bất kể như thế nào, cho dù mất cái mạng già này, hắn cũng phải bảo vệ Cửu U an toàn.
Nhưng, hắn chợt nhớ tới cái gì, nhìn Cửu U một cái, do dự nói: “Bên phía Thiên Tước trưởng lão vẫn không có tin gì truyền về sao? Mục Trần đó nghe nói hiện giờ cũng có chút không tầm thường, nếu hắn có thể ra mặt thì không hẳn không chống lại được hoàng huyền chi…”
Thiên hoang hơi nhíu mày một cái, nói: “vẫn chưa có…Cửu U tộc chúng ta không cần thiết phải dựa vào người ngoài, hơn nữa, lần này nếu hắn tới thì sẽ đắc tội phượng hoàng tộc, tiểu tử kia sợ rằng cũng sẽ phải cân nhắc lợi hại một chút”
Trong lời nói của hắn cũng không có ý trách cứ, bởi vì chuyện này vốn là chuyện đương nhiên, trên đại thiên thế giới này, không có một ai dám vì Cửu U tộc bọn họ mà đi đắc tội với phượng hoàng tộc, chẳng lẽ không thấy, lúc trước những thần thú chủng tộc có quan hệ không tệ lắm với Cửu U tộc bọn họ cũng không dám đưa tay ra trợ giúp sao?
“Phụ thân!”
Nhưng mà khi hắn vừa nói xong, ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp của Cửu U cũng trừng tới.
Thiên hoang thấy vậy, chỉ đành cười khổ lắc đầu một cái, nói: “Được được, ta không nói xấu hắn”
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, trên đỉnh núi cao nhất, hoàng kim đang được vạn chúng chú ý chợt cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía bọn họ, sau đó cười nhạt nói:”Không biết các ngươi nghĩ xong chưa?
Vô số ánh mắt bắn tới, thiên hoang tộc trưởng cũng chỉ có thể nhắm mắt nói:”Hoàng vương, không thể buông tha Cửu U tộc ta một lần sao?”
Trong lời nói của hắn đã có một chút ý cầu khẩn, hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của một tộc trưởng.
Hoàng kim thấy vậy, than nhẹ một tiếng, nói: “Các ngươi hà tất phải như vậy? Nếu thỏa mãn con ta, bản vương tự nhiên sẽ xem như đây là ân tình của Cửu U tộc, sau này tự có báo đáp, nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác cự tuyệt, thật không biết điều”
Ánh mắt của hắn lãnh đạm, không có bao nhiêu tình cảm nhìn chằm chằm vào thiên hoang, nói:”Nếu các ngươi đã u mê không tỉnh, vậy thì dựa vào bản lĩnh của mình đi”
Sắc mặt thiên hoang hơi tái nhợt, thẩn sắc trở nên sa sút.
Phía sau hoàng kim, ánh mắt giống như vương giả cao cao tại thượng của Hoàng huyền chi lướt qua ba người, liếc lục trường lão một cái, cười nhạt nói: “Vị này hẳn là hộ pháp của ngươi đi?”
“Linh phẩm hậu kỳ…”
Khóe miệng hoàng huyền chi hiện lên vẻ cười như không cười, hắn lắc đầu một cái, nói: “Nếu chỉ có thực lực như vậy, ta nghĩ các ngươi trực tiếp từ bỏ đi”
Cùng lúc khi thanh âm của hắn vang lên, hắn bước ra một bước, trong phút chốc tiếng phượng minh vang dội, một cỗ uy áp ngập trời quét ra, toàn bộ thiên địa đều run rẩy trước uy áp ẩy.
Uy áp như vậy, chủ yếu càng là hướng về phía Lục Trường lão, lúc này thân thể hắn run lên, sắc mặt xanh trắng liên tục, cỗ áp bách kinh khủng đó hầu như khiến cho đầu gối của hắn dần dần cong xuống, sắp quỳ đến nơi.
Hiển nhiên, hoàng huyền chi này đang có ý định, từ khi còn chưa tiến vào hóa thần trì đã hoàn toàn đánh nát can đảm của Lục trưởng lão, như thế đến lúc tiến vào hóa thần trì, đứng trước mặt hắn, lục trường lão sẽ mất đi tất cả dũng khí.
Lục trưởng lão cũng hiểu toan tính của hoàng huyền chi, lúc này gắt gao cắn răng, trên trán gân xanh nổi lên, thế nhưng cỗ áp bách kinh khủng đến từ tiên phẩm thiên chí tôn, cộng với Chân Hoàng chi uy từ bản thân Hoàng Huyền Chi, đã trực tiếp khiến hai đầu gối của lục trưởng lão từ từ thấp xuống.
Bên cạnh, sắc mặt của thiên hoang tộc trưởng cùng Cửu U trở nên xanh mét, nhưng dưới uy áp của hoàng huyền chi, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu gối của lục trưởng lão chậm rãi hạ xuống.
Tầm mắt thiên hoang tộc trưởng như tối sầm đi, thậm chí muốn phun ra một ngụm máu tươi, khuất nhục như vậy, thật sự là đạp lên thể diện của Cửu U tộc bọn họ.
Cửu U siết chặt tay, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi theo ngón tay chảy xuống, vào giờ phút này, cho dù là quật cường như nàng cũng không kìm được bọt nước theo gò má chảy xuống.
Cái cảm giác vô lực đó, khiến nàng vô cùng tự trách.
“Đủ rồi, nếu ngươi muốn huyết mạch này, vậy thì cầm…”. Nàng chợt trợn tròn hai mắt, nhìn thẳng hoàng huyền chi, thanh âm thê lương vang lên.
Nhưng mà, khi nàng còn chưa nói xong, trong thiên địa đột nhiên có tiếng sấm vang lên, vô số cường giả ngẩng đầu, ánh mắt ngưng trọng nhìn nơi xa chân trời, nơi đó có linh lực mênh mông như sóng biển cuồn cuộn cuốn tới.
ầm ầm!
Linh lực mênh mông trùng kích, nháy mắt đánh vỡ uy áp linh lực của hoàng huyền chi, ngay sau đó, một tiếng nói trầm thấp vang dội thiên địa.
“Muốn đạo huyết mạch này? Ngươi còn chưa có tư cách!”
Sấm sét vang dội, mà tiếng nói của Cửu U lúc này cũng dừng lại, nàng chợt ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy bên trên bầu trời, một thân ảnh trẻ tuổi cao ráo đạp không tới, khuôn mặt tuấn lãng tựa như lôi hải thức tỉnh, khiến tim người đập mạnh.
Cửu U ngơ ngác nhìn thân ảnh quen thuộc khắc cốt minh tâm kia, tiếp sau đó, nước mắt không cầm được chảy xuống từ khóe mắt.
***
Dịch: zero